Trùng hợp thế nào tôi lại phỏng vấn trúng người yêu cũ, cô gái đã b/ỏ tôi theo người đàn ông khác…

Trùng hợp thế nào tôi lại phỏng vấn trúng người yêu cũ, cô gái đã b/ỏ tôi theo người đàn ông khác…
Ngày ấy, tôi và cô ấy yêu nhau sa/y đắm. Chúng tôi đã vẽ nên bao ước mơ, nhưng khi gia đình tôi lâm vào cảnh n/ợ n/ần, tôi mất tất cả, cô ấy cũng rời bỏ tôi mà không một lời giải thích. Cô chọn một người đàn ông giàu có hơn, một tương lai dễ dàng hơn. Còn tôi, tôi phải bắt đầu lại từ con số không, gầy dựng mọi thứ bằng chính đôi tay mình.
Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện, có vẻ lúng túng. Tôi mỉm cười, cố giữ giọng điềm tĩnh.
“Cô có thể giới thiệu về bản thân không?” Tôi hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
Cô ấy khẽ nuốt nước bọt, rồi cất giọng run rẩy: “Tôi là Ngọc… Tôi có năm năm kinh nghiệm trong ngành…”
Tôi lắng nghe, nhưng tâm trí lại tua ngược về quá khứ. Tôi nhớ những ngày tháng đau khổ sau khi cô rời đi, những đêm dài không ngủ, những ngày tôi vùi mình vào công việc để quên đi nỗi đau. Nhưng tôi cũng nhớ khoảnh khắc tôi vực dậy, xây dựng sự nghiệp từ tay trắng, và cuối cùng đạt được vị trí hôm nay.
Bất chợt, cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên chút gì đó như day dứt. “Anh… dạo này thế nào?”
Tôi bật cười nhạt. “Nhờ có những ngày tháng khó khăn ấy, tôi đã học được cách đứng lên. Và giờ, tôi đang ở vị trí này.”
Cô ấy cúi mặt, rõ ràng hiểu ý tôi. Cô đã chọn con đường dễ dàng hơn, nhưng không ngờ rằng có ngày cô lại phải ngồi trước tôi, xin một cơ hội việc làm.
Tôi hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào cô ấy. “Ngọc, năm xưa tại sao em rời đi?”
Cô ấy siết chặt tay, đôi mắt đ/ỏ hoe. “Em… em đã s/ai. Khi thấy anh mất tất cả, em đã sợ. Em không tin anh có thể vượt qua được… Nhưng bây giờ em biết mình đã s/ai rồi.”
Tôi im lặng, trong lòng dấy lên một cảm giác kh/ó tả. H/ận? Không còn. Đ/au? Cũng không. Chỉ là một sự nhẹ nhõm k/ỳ l/ạ. Hóa ra, tôi không còn bị qu/á kh/ứ tr/ói b/uộc nữa.
Nhưng ngay sau đó, tôi tình cờ nghe được một sự thật khác về cô ấy. Tôi vội tới tìm gặp cô sau cuộc phỏng vấn, s/ốt sắ/ng gặng hỏi: “Tại sao em không nói gì với anh?”…

…Ngọc ngẩng lên, ánh mắt ướt đẫm. Cô cắn môi, nhìn tôi một lúc thật lâu như đang cân nhắc xem có nên nói ra điều gì đó đã chôn giấu suốt nhiều năm. Cuối cùng, cô thở ra, giọng khàn đi:

“Bởi vì… anh sẽ không tin em.”

Tôi cau mày, gắt nhẹ:

“Không tin gì cơ? Em bỏ đi, rồi theo người đàn ông khác ngay sau đó. Em nghĩ còn điều gì có thể biện minh cho việc đó sao?”

Ngọc nhìn tôi, không cãi lại. Cô chỉ nhẹ nhàng mở túi xách, lấy ra một tờ giấy cũ, đã ố vàng, và đưa cho tôi. Tôi đón lấy, đôi tay vô thức run lên khi nhận ra… đó là bức thư tay cô từng viết cho tôi – chưa bao giờ được tôi đọc.

“Em đến tìm anh vào đúng hôm nhà anh bị siết nợ. Em thấy anh quỳ gối trước chủ nợ, thấy ánh mắt anh lúc đó… kiệt quệ, tê dại. Em sợ mình sẽ là gánh nặng cho anh, sợ nếu bám lấy anh lúc ấy chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Em để lại thư này ở phòng trọ… nhưng rồi anh đi ngay trong đêm, người chủ nhà ném hết đồ đạc, chắc bức thư không bao giờ tới được tay anh.”

Tôi siết chặt bức thư trong tay, mắt dán vào nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc:

“Nếu có một ngày anh đứng dậy được, hãy tha thứ cho em vì đã rời đi, không phải vì em không yêu, mà vì em không đủ can đảm để ở lại. Em không chọn tiền. Em chỉ không chọn cách chứng kiến người em yêu dần dần mất hết hy vọng…”

Tôi ngẩng lên. Ngọc đang lau nước mắt, lặng lẽ như chính ngày cô từng rời đi.

“Người đàn ông em đến với sau đó… là anh họ em. Gia đình bắt em đính hôn để tránh tai tiếng vì em bỏ nhà theo anh. Nhưng em không cưới. Em bỏ đi sau nửa năm. Em đã sai… khi không đấu tranh vì anh, và vì cả chính mình.”

Lúc đó, một khoảng lặng dài bao trùm giữa chúng tôi.

Tôi nhìn lại người con gái ngồi trước mặt – không còn là cô Ngọc của những năm tháng sinh viên ngây ngô nữa. Cuộc đời cũng đã mài mòn cô bằng những lựa chọn, bằng đánh đổi và nuối tiếc. Còn tôi… tôi cũng không còn là chàng trai vụng về, chỉ biết lao đầu vào yêu và mơ mộng.

“Công ty tôi không thiếu người giỏi,” – tôi nói, giọng chậm rãi – “Nhưng tôi nghĩ… chúng tôi cần người có trải nghiệm, có vết thương, và biết học từ sai lầm. Em được nhận.”

Ngọc ngẩng lên, sững người.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta bắt đầu lại,” – tôi tiếp lời – “Anh tha thứ, nhưng anh đã đi xa quá rồi. Quá khứ là quá khứ. Đừng quay lại nữa.”

Cô gật đầu. Một nụ cười nhẹ hiện trên môi – không phải vì vui, mà vì giải thoát. Cho cả tôi, và cho chính cô ấy.

Hôm đó, tôi về nhà, đứng trước gương, nhìn chính mình. Trong gương không còn là chàng trai bị bỏ rơi năm xưa, cũng không còn là kẻ hận thù. Tôi thấy một người đàn ông trưởng thành – đã học cách buông bỏ và tiếp tục bước đi.

Related Posts

Hoàn cảnh cực kì đáng thương của người đàn ông “mượn vợ” 10 năm khiến ai cũng bật khóc: Cố gắng đi vay 320 nghìn mua 2 con gà chưa kịp ăn “vợ mượn” đã nhanh chóng dọn đồ bỏ đi!

Mới đây trên mạng xã hội lan truyền câu chuyện người đàn ông cưu mang người phụ nữ 10 năm. Đến thời điểm hiện tại, người con…

Cưu mang “vợ mượn” 10 năm đến tuổi xế chiều thì bà về với chồng cũ và các con, người đàn ông bật khóc một thân một mình trong căn nhà mục n::át

Mới đây trên mạng xã hội lan truyền câu chuyện người đàn ông cưu mang người phụ nữ 10 năm. Đến thời điểm hiện tại, người con…

Chồng đi công tác xa, đang ngủ ngon lành thì bố ck vào thì thầm vào tai con dâu một điều cực s//ốc

hồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng lớn. Công việc bận rộn, đi công tác như cơm bữa….

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con trai tò mò đào tung vườn lên và tìm thấy thứ b/ẽ b;/àng…

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con…

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e” về quê ngay tr;/o;/ng đ/ê/m

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e”…

Một góc quay khác của camera: Trời ơi người mẹ gào thét ngăn con dâu tiễn con tra//i về suối vàng, nhưng “á…c n/hân” vẫn làm một hàn//h động khungkhiep này mất hết tính người…

Như VietNamNet đã đưa, Công an tỉnh Phú Thọ vừa tạm giữ hình sự đối với Hà Thị Lai Hạ (23 tuổi, trú khu 1, xã Phú…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *