Trùng hợp thế nào tôi lại phỏng vấn trúng người yêu cũ, cô gái đã b/ỏ tôi theo người đàn ông khác…

Trùng hợp thế nào tôi lại phỏng vấn trúng người yêu cũ, cô gái đã b/ỏ tôi theo người đàn ông khác…
Ngày ấy, tôi và cô ấy yêu nhau sa/y đắm. Chúng tôi đã vẽ nên bao ước mơ, nhưng khi gia đình tôi lâm vào cảnh n/ợ n/ần, tôi mất tất cả, cô ấy cũng rời bỏ tôi mà không một lời giải thích. Cô chọn một người đàn ông giàu có hơn, một tương lai dễ dàng hơn. Còn tôi, tôi phải bắt đầu lại từ con số không, gầy dựng mọi thứ bằng chính đôi tay mình.
Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện, có vẻ lúng túng. Tôi mỉm cười, cố giữ giọng điềm tĩnh.
“Cô có thể giới thiệu về bản thân không?” Tôi hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
Cô ấy khẽ nuốt nước bọt, rồi cất giọng run rẩy: “Tôi là Ngọc… Tôi có năm năm kinh nghiệm trong ngành…”
Tôi lắng nghe, nhưng tâm trí lại tua ngược về quá khứ. Tôi nhớ những ngày tháng đau khổ sau khi cô rời đi, những đêm dài không ngủ, những ngày tôi vùi mình vào công việc để quên đi nỗi đau. Nhưng tôi cũng nhớ khoảnh khắc tôi vực dậy, xây dựng sự nghiệp từ tay trắng, và cuối cùng đạt được vị trí hôm nay.
Bất chợt, cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên chút gì đó như day dứt. “Anh… dạo này thế nào?”
Tôi bật cười nhạt. “Nhờ có những ngày tháng khó khăn ấy, tôi đã học được cách đứng lên. Và giờ, tôi đang ở vị trí này.”
Cô ấy cúi mặt, rõ ràng hiểu ý tôi. Cô đã chọn con đường dễ dàng hơn, nhưng không ngờ rằng có ngày cô lại phải ngồi trước tôi, xin một cơ hội việc làm.
Tôi hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào cô ấy. “Ngọc, năm xưa tại sao em rời đi?”
Cô ấy siết chặt tay, đôi mắt đ/ỏ hoe. “Em… em đã s/ai. Khi thấy anh mất tất cả, em đã sợ. Em không tin anh có thể vượt qua được… Nhưng bây giờ em biết mình đã s/ai rồi.”
Tôi im lặng, trong lòng dấy lên một cảm giác kh/ó tả. H/ận? Không còn. Đ/au? Cũng không. Chỉ là một sự nhẹ nhõm k/ỳ l/ạ. Hóa ra, tôi không còn bị qu/á kh/ứ tr/ói b/uộc nữa.
Nhưng ngay sau đó, tôi tình cờ nghe được một sự thật khác về cô ấy. Tôi vội tới tìm gặp cô sau cuộc phỏng vấn, s/ốt sắ/ng gặng hỏi: “Tại sao em không nói gì với anh?”…

…Ngọc ngẩng lên, ánh mắt ướt đẫm. Cô cắn môi, nhìn tôi một lúc thật lâu như đang cân nhắc xem có nên nói ra điều gì đó đã chôn giấu suốt nhiều năm. Cuối cùng, cô thở ra, giọng khàn đi:

“Bởi vì… anh sẽ không tin em.”

Tôi cau mày, gắt nhẹ:

“Không tin gì cơ? Em bỏ đi, rồi theo người đàn ông khác ngay sau đó. Em nghĩ còn điều gì có thể biện minh cho việc đó sao?”

Ngọc nhìn tôi, không cãi lại. Cô chỉ nhẹ nhàng mở túi xách, lấy ra một tờ giấy cũ, đã ố vàng, và đưa cho tôi. Tôi đón lấy, đôi tay vô thức run lên khi nhận ra… đó là bức thư tay cô từng viết cho tôi – chưa bao giờ được tôi đọc.

“Em đến tìm anh vào đúng hôm nhà anh bị siết nợ. Em thấy anh quỳ gối trước chủ nợ, thấy ánh mắt anh lúc đó… kiệt quệ, tê dại. Em sợ mình sẽ là gánh nặng cho anh, sợ nếu bám lấy anh lúc ấy chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Em để lại thư này ở phòng trọ… nhưng rồi anh đi ngay trong đêm, người chủ nhà ném hết đồ đạc, chắc bức thư không bao giờ tới được tay anh.”

Tôi siết chặt bức thư trong tay, mắt dán vào nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc:

“Nếu có một ngày anh đứng dậy được, hãy tha thứ cho em vì đã rời đi, không phải vì em không yêu, mà vì em không đủ can đảm để ở lại. Em không chọn tiền. Em chỉ không chọn cách chứng kiến người em yêu dần dần mất hết hy vọng…”

Tôi ngẩng lên. Ngọc đang lau nước mắt, lặng lẽ như chính ngày cô từng rời đi.

“Người đàn ông em đến với sau đó… là anh họ em. Gia đình bắt em đính hôn để tránh tai tiếng vì em bỏ nhà theo anh. Nhưng em không cưới. Em bỏ đi sau nửa năm. Em đã sai… khi không đấu tranh vì anh, và vì cả chính mình.”

Lúc đó, một khoảng lặng dài bao trùm giữa chúng tôi.

Tôi nhìn lại người con gái ngồi trước mặt – không còn là cô Ngọc của những năm tháng sinh viên ngây ngô nữa. Cuộc đời cũng đã mài mòn cô bằng những lựa chọn, bằng đánh đổi và nuối tiếc. Còn tôi… tôi cũng không còn là chàng trai vụng về, chỉ biết lao đầu vào yêu và mơ mộng.

“Công ty tôi không thiếu người giỏi,” – tôi nói, giọng chậm rãi – “Nhưng tôi nghĩ… chúng tôi cần người có trải nghiệm, có vết thương, và biết học từ sai lầm. Em được nhận.”

Ngọc ngẩng lên, sững người.

“Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta bắt đầu lại,” – tôi tiếp lời – “Anh tha thứ, nhưng anh đã đi xa quá rồi. Quá khứ là quá khứ. Đừng quay lại nữa.”

Cô gật đầu. Một nụ cười nhẹ hiện trên môi – không phải vì vui, mà vì giải thoát. Cho cả tôi, và cho chính cô ấy.

Hôm đó, tôi về nhà, đứng trước gương, nhìn chính mình. Trong gương không còn là chàng trai bị bỏ rơi năm xưa, cũng không còn là kẻ hận thù. Tôi thấy một người đàn ông trưởng thành – đã học cách buông bỏ và tiếp tục bước đi.

Related Posts

Người đàn bà gó-a chồng bị cả làng bảo n;g-u vì cứ ở lại bám rịt lấy mảnh đất bằng lỗ mũi cho đến khi bà qua đời đ;/ột ngộ;/t

  Bà Sáu – một góa phụ hơn 30 năm – sống co ro trong căn nhà lá dột nát nằm sát mé rạch nhỏ, trên một…

Cụ bà ăn mặc giản dị đi máy bay nhờ cô tiếp viên lấy cho ly nước nhưng bị từ chối…sau khi hạ cánh cô lập tức bị sa thải…hóa ra bà chính là …

Ngày Vy mới về làm dâu, mọi thứ với cô giống như một bài kiểm tra không hồi kết. Mẹ chồng chê cô “nhỏ người, tay chân…

“Cô ấy là con dâu, là vợ con chứ không phải ô sin mà mẹ với mấy chị thích sai gì thì sai…”.

Ngày Vy mới về làm dâu, mọi thứ với cô giống như một bài kiểm tra không hồi kết. Mẹ chồng chê cô “nhỏ người, tay chân…

Chồng tôi 50 t:.uổi đòi b:.ỏ v:.ợ để cưới bạn của con gái, tôi cũng thành toàn cho ông ấy, chờ đến đêm tân hôn tôi gọi cho cháu gái kia nói đúng 1 câu rồi cúp máy, chắc mai thôi là c:ặp đấy ly hôn thôi …

Chồng tôi 50 t:.uổi đòi b:.ỏ v:.ợ để cưới bạn của con gái, tôi cũng thành toàn cho ông ấy, chờ đến đêm tân hôn tôi gọi…

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ…

Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ…Giữa trưa nắng gay…

Bắt ông Lê Anh Tuấn – Chủ tịch Công ty cà phê Ia Châm, anh trai ông Thích Minh Tuệ vì tội tày đình này

Sáng 2/7, theo thông tin từ Báo Gia Lai, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Gia Lai đã thi hành lệnh bắt bị can…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *