Trong ngày gi/ỗ ông nội, 5 chị gái của chồng chỉ về ăn rồi chỉ đạo tôi rửa bát, chồng không bênh tôi mà nói “có 25 mâm bát em rửa thì đã sao”?
Nhà chồng tôi vốn đông con gái. Mỗi dịp gi/ỗ lớn, 5 chị gái từ khắp nơi đ/ổ về, xúng xính quần áo, miệng cười tươi, tay xách theo vài túi trái cây, bánh kẹo rồi… thảnh thơi ngồi bàn trên tán gẫu.
Năm nay cũng vậy. Từ sáng, tôi đã lăn lộn ngoài bếp, hết nấu, bưng, dọn cho đủ 25 mâm cỗ – khách đông như trẩy hội. Mồ hôi ướt lưng, tay dính mỡ, còn họ thì ríu rít cười:
“Em dâu đảm thật! Xong thì nhớ rửa luôn bát nhé, bọn chị còn phải ngồi tiếp chuyện họ hàng.”
Tôi cố nuốt c/ục t/ức, nhưng khi khách về, chồng bát cao như núi, 5 chị gái lại vẫn ung dung ngồi uống trà, thi thoảng chỉ tay:
“Em rửa nhanh đi, mai còn đi làm.”
“Đừng để lâu bát khô dính mỡ là khổ lắm đấy.”
Tôi lau tay, đứng thẳng dậy, nói rành rọt:
“Hôm nay ai ăn thì người đó rửa. Em không phải người hầu của nhà này.”
Không khí chợt nặng như chì. Chồng tôi nghe thấy, từ ngoài sân bước vào, cau mày:
“Mấy chị về một năm có một lần, em chịu khó rửa giúp thì đã sao?”
Tôi cười nhạt:
“Vậy anh rửa giúp đi.”
Anh không trả lời, chỉ nhìn đống bát, rồi bất ngờ tiến lại, bốc cả chồng lớn nhất, R/Ầ/M! – tiếng sành sứ vỡ chát chúa vang khắp nhà. Mảnh bát văng tung tóe, một vài chị gái hoảng hốt la lên.
Chồng tôi quay lại, giọng đầy giậ/n d/ữ:
“Thà v/ỡ bát còn hơn vỡ hòa khí. Em làm vợ thì phải biết nhường, các chị là khách!”
Tôi đứng chết lặng trước hành động của chồng. Những mảnh sành vỡ văng khắp nền nhà, sáng loáng dưới ánh đèn, như chính niềm tin trong tôi vừa rạn nứt. Mấy chị gái của anh thì đồng loạt xì xào:
– Ôi dào, em dâu mới về làm dâu mà đã hỗn, không biết điều.
– Con gái nhà quê lên thành phố, chưa biết phép tắc đã đòi làm bà chủ.
Tôi siết chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh. Mẹ chồng ngồi ở bàn trên, từ đầu đến cuối im lặng, nay mới lên tiếng:
– Thôi, đừng ầm ĩ ngày giỗ. Dâu con thì phải quán xuyến, có thế mới giữ được nề nếp.
Tôi quay sang nhìn bà, cay mắt nhưng vẫn đáp:
– Con đã quán xuyến từ sáng tới giờ, 25 mâm cỗ đâu phải ít. Nhưng con cũng là con người, không phải cái máy để sai bảo.
Không khí lại lặng đi. Chồng tôi mặt đỏ gay, tiến sát, chỉ thẳng vào mặt tôi:
– Cô muốn chống đối cả nhà tôi à?
Tôi bật cười, tiếng cười nghèn nghẹn trong cổ:
– Em không chống đối ai cả. Nhưng em cũng không chấp nhận bị coi như người hầu trong chính gia đình mình. Nếu anh coi trọng hòa khí, thì hãy công bằng.
Nói rồi, tôi cởi tạp dề, bỏ vào túi, quay lưng đi thẳng ra cửa. Đằng sau, tiếng xì xào vẫn vang lên, nhưng tôi không quay lại nữa.
Đêm đó, tôi về nhà ngoại. Bố mẹ nhìn thấy con gái gầy rộc, mắt đỏ hoe, chỉ thở dài không nói gì. Bà ngoại ngồi trong góc, gạt nước mắt, bảo tôi:
– Đàn bà lấy chồng phải chịu đựng, nhưng không phải chịu đựng vô lý. Nếu sống mà không còn được tôn trọng, thì thà một mình còn hơn.
Tôi ngồi lặng cả đêm, trong đầu chỉ vang vọng hình ảnh chồng tôi đập bát, rồi cái câu “thà vỡ bát còn hơn vỡ hòa khí”…
Có lẽ, cái “hòa khí” ấy chưa bao giờ dành cho tôi.