Trong danh sách các nạn nhân, cái tên gia đình ông Tâm khiến ai cũng nghẹn lại.
Ông Tâm, 58t, từng là thầy giáo dạy Toán đã nghỉ hưu. Hôm ấy, ông được nhóm bạn cũ rủ đi Hạ Long chơi cuối tuần, gọi là “xả hơi” trước khi lũ trẻ nhập học. Vợ ông – bà Liên – ban đầu còn chần chừ vì sợ biển, nhưng nghe nói đi tàu to, đông người, lại có hướng dẫn nên cũng xuôi theo.
Đi cùng ông bà là hai đứa cháu nội: thằng Bin lớp 4 và con bé Na mới lên 7. Bố mẹ chúng bận công tác nên gửi ông bà trông dịp hè. “Cho bọn nhỏ đi cho biết với người ta”, ông Tâm nói thế rồi ôm hai đứa nhét vào xe lúc 5 giờ sáng, rời Hà Nội trong tiếng cười rộn rã.
Không ai ngờ, đó là chuyến đi không trở về.
Trong danh sách các nạn nhân sau trận bão biển tại Hạ Long, cái tên gia đình ông Tâm khiến nhiều người nghẹn ngào không nói nên lời.
Ông Tâm – 58 tuổi – là một người thầy Toán được học sinh nhiều thế hệ yêu mến. Sau hơn ba mươi năm gắn bó với phấn trắng, bảng đen, ông vừa nghỉ hưu đầu năm nay, dự định dành thời gian chăm sóc vợ, vun vén mảnh vườn nhỏ và đưa đón cháu nội.
Ngày đó, ông đang ngồi cắt tỉa mấy cây hoa giấy thì điện thoại reo. Là nhóm bạn dạy cùng trường rủ rê đi Hạ Long chơi cuối tuần. Họ bảo:
— “Đi cho khuây khỏa đi, ông giáo! Nghỉ hưu rồi thì phải sống cho mình chứ!”
Ông Tâm cười, mắt nheo nheo:
— “Được, để tôi rủ bà nhà đi cùng. Lũ trẻ con cũng đang nghỉ hè, cho đi cho biết biển với người ta.”
Bà Liên – vợ ông – vốn sợ nước, sợ sóng, sợ tàu bè. Nhưng nghe bảo đi tàu lớn, có hướng dẫn viên, có áo phao đầy đủ, bạn bè đông vui, nên bà cũng gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm đó, ông bà dậy từ 4 giờ, chuẩn bị sữa, bánh, thuốc say tàu cho hai đứa cháu nội. Thằng Bin đang học lớp 4, nghịch ngợm nhưng thông minh. Còn con bé Na mới lên 7, suốt ngày ôm búp bê và hỏi “biển có mặn như nước mắt không ông?”. Ông Tâm bế bé lên xe, cười:
— “Hôm nay ông cho cháu ăn tôm thật chứ không phải tôm khô đâu nhé!”
Xe lăn bánh khỏi Hà Nội lúc trời còn lờ mờ sáng. Suốt chuyến đi, xe vang tiếng cười của tụi nhỏ, tiếng đàn guitar của bác giáo già, tiếng kể chuyện ngày xưa đi sơ tán của mấy cô giáo tóc bạc.
Họ lên tàu lúc gần trưa. Trời trong, biển xanh đến lạ. Ông Tâm say mê chụp ảnh, gửi vào nhóm bạn học sinh cũ kèm dòng tin nhắn:
— “Thầy vẫn khỏe, tụi nhỏ được ra biển rồi nhé!”
Chẳng ai ngờ, dòng tin ấy là lời từ biệt.
Buổi chiều, thời tiết đột ngột chuyển gió. Bão đến không kịp báo động. Những con sóng cao như những bức tường đổ ập vào thân tàu. Tiếng la hét vang lên khắp mặt biển. Trong khoảnh khắc sinh tử, ông Tâm ôm chặt hai đứa cháu, cố tìm đường thoát. Người ta nói, ông đã kịp khoác áo phao cho thằng Bin và con bé Na, nhưng rồi cả ba đều bị cuốn trôi…
Sáng hôm sau, đội cứu hộ chỉ tìm thấy chiếc búp bê trôi dạt vào bờ đá, tay còn quấn vạt áo ông giáo già.
Ở Hà Nội, con trai ông Tâm gục ngã bên chiếc bàn học của Bin, cuốn vở vẫn còn nét chữ nắn nót: “Cháu đi biển với ông bà. Khi về cháu sẽ kể chuyện cho cô giáo nghe.”
Lời hứa nhỏ bé ấy… mãi mãi không kịp thực hiện.