Đám cưới của tôi, đáng lẽ phải là ngày đẹp nhất đời. Sau bao năm yêu nhau, vượt qua đủ mọi hiểu lầm, tôi và anh – người tôi chọn cả đời – cuối cùng cũng nắm tay nhau đứng giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn hai bên cha mẹ trong tiếng vỗ tay của họ hàng quan khách.
Thế nhưng, tôi không ngờ… mọi thứ lại đổ vỡ chỉ vì một cái chỉ tay và những lời c-a:y ngh-i:ệt của mẹ chồng – nhắm thẳng vào mẹ ruột tôi.
Hôm ấy, sau khi nhà trai làm lễ xong, mẹ tôi – một người phụ nữ buôn bán nhỏ lẻ ở chợ quê, dáng vẻ lam lũ – đang từ từ bê mâm lễ lên nhà để dọn. Tay mẹ run, bước mẹ chậm. Bà chỉ muốn mọi thứ gọn gàng, tử tế.
Bỗng, giữa bao nhiêu ánh mắt, mẹ chồng tôi đứng bật dậy, gằn giọng rồi chỉ thẳng vào mẹ tôi:
– Bà định làm trò gì thế? Nhà bà không biết phép tắc à? Đám cưới nhà tôi là chốn sang trọng, không phải cái chợ quê của bà đâu mà đi lại lạch bạch, bày ra đủ thứ quê mùa xấu mặt!
Cả họ nhà trai im bặt. Tôi như hóa đá.
Mẹ tôi đứng sững, đôi mắt ngơ ngác. Tôi nhìn thấy rõ sự tổn thương hiện ra trên gương mặt bà – người đã một mình nuôi tôi lớn khôn, dành cả đời chỉ để mong thấy tôi hạnh phúc ngày cưới.
Tôi nhìn mẹ chồng, không tin được bà có thể nặng lời đến vậy, giữa nơi bao người chứng kiến. Không phải lần đầu bà xem thường mẹ tôi – nhưng tôi đã nghĩ, trong ngày cưới con trai mình, bà sẽ vì tôi mà nén lại định kiến. Tôi đã quá ngây thơ.
Tôi run lên vì giận. Chồng tôi lặng thinh, cúi mặt. Không một ai trong họ nhà trai đứng ra xin lỗi.
Tôi bước xuống giữa sân, nắm lấy tay mẹ ruột mình, nói đủ to để cả họ nhà trai nghe rõ:
– Nếu hôm nay mẹ con con bị coi thường ngay trong chính đám cưới của con, thì con xin phép… được đi cùng mẹ về. Chứ làm dâu trong một gia đình không biết tôn trọng người đã sinh ra vợ mình, con không làm được.
Tôi kéo tay mẹ rời khỏi lễ cưới – trong tiếng xì xào, trong ánh mắt ngỡ ngàng của họ hàng.