“Trai Tân mà lấy gái n::ạ dòng thì nh//ục đấy con ạ…nghe mẹ đi bỏ nó đi thiếu gì con gái”…

Ngày ăn hỏi, nhà Tuấn dựng rạp lớn ngay giữa ngõ. Bàn ghế trải khăn đỏ, tráp sính lễ xếp ngay ngắn. Họ hàng hai bên đã tề tựu đông đủ. Ai cũng nghĩ hôm nay sẽ là một ngày đẹp – kết thúc cho những tháng ngày chờ đợi của Hương và Tuấn.

Hương mặc áo dài trắng, tay dắt theo bé Bon mặc vest nhỏ xíu, má đỏ hây hây. Đứa trẻ ríu rít cười đùa, chẳng biết những gì đang chờ mẹ con mình.

Nhưng khi vừa bước đến trước cửa nhà, bà Thanh – mẹ Tuấn – bỗng từ trong bước ra, nét mặt nghiêm khắc. Bà nhìn Hương, giọng rắn rỏi giữa đám đông:
– “Hôm nay là ngày ăn hỏi, không phải nhà trẻ. Nếu cô không đưa thằng bé này rời khỏi đây ngay, thì khỏi cưới xin gì hết. Nhà tôi không rước cả ba người!”

Không gian đông đúc phút chốc im bặt. Họ hàng nhà trai bối rối, phía nhà gái sửng sốt. Hương chết lặng, bàn tay đang dắt con khẽ run lên. Bon ngơ ngác nhìn mẹ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuấn từ trong nhà chạy ra, nghe trọn từng lời của mẹ. Mặt anh tái đi, nhưng giọng dứt khoát, rõ ràng:
– “Mẹ, hôm nay không phải là ngày mẹ quyết định con lấy ai. Hôm nay là ngày con cưới người phụ nữ mà con chọn. Nếu mẹ không chấp nhận con dâu và cháu nội con, thì con xin phép…”

Anh ngừng một nhịp, bước tới nắm tay Hương và bế lấy Bon.
– ”…con xin phép đưa vợ con và con trai về. Không cần ăn hỏi, không cần đám cưới. Chúng con tự sống, tự hạnh phúc.”

Tiếng xì xào nổi lên khắp rạp, bà Thanh đứng sững, không nói thành lời. Những lời nói đanh thép của bà giờ lại phản tác dụng – đứa con trai duy nhất của bà, trong phút chốc, quay lưng giữa ngày lẽ ra là vui nhất đời.

Ngày hôm đó, không có đám hỏi. Chỉ có ba người – một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa trẻ – dắt nhau ra khỏi căn nhà đầy ánh đèn nhưng lạnh lẽo tình thân.

Tuấn bế Bon trên tay, đi bên cạnh Hương – không lễ phục, không tráp cau trầu, nhưng ánh mắt họ lại đầy tin yêu và bình yên. Hương rơm rớm nước mắt, còn Tuấn thì nắm chặt tay vợ, khẽ nói:

– “Không sao cả… Chúng ta cưới nhau trong lòng, không cần ai chứng nhận.”

Và thế là, ngày ăn hỏi trở thành ngày rời đi – nhưng cũng là ngày họ bắt đầu một gia đình thật sự, không phải bằng giấy tờ, mà bằng lựa chọn, lòng kiên định và tình yêu vô điều kiện.

Ba năm sau ngày ăn hỏi dang dở, Hương và Tuấn sống cùng nhau trong một căn hộ nhỏ thuê ở ngoại ô. Cuộc sống chẳng giàu có gì, nhưng lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Bon lớn lên lanh lợi, gọi Tuấn là “bố” bằng tất cả sự tin yêu hồn nhiên mà một đứa trẻ có được.

Rồi một ngày, Hương mang thai. Khi biết tin, Tuấn lặng đi vì xúc động. Anh ôm chặt Hương và Bon, ba người ngồi bên nhau trong ánh hoàng hôn len qua khung cửa sổ cũ kỹ.

Khi bụng Hương ngày một lớn, Tuấn nhắn tin báo cho bà Thanh – mẹ anh – dù trong lòng vẫn còn nhiều lấn cấn. Không hồi âm. Không cuộc gọi nào. Bà Thanh vẫn giữ sự im lặng như suốt ba năm qua.

Ngày Hương sinh, trời mưa lớn. Tuấn ôm đứa con gái bé bỏng vừa chào đời, mắt đỏ hoe. Trong phút chốc, anh nhìn thấy một cuộc sống mới – đầy hy vọng và khởi đầu. Anh đặt tên con là An Nhiên, mong con lớn lên bình yên hơn cha mẹ.

Tuấn lại nhắn tin báo cho bà Thanh:

“Con gái của con và Hương ra đời lúc 5h30 chiều. Mẹ có muốn gặp cháu không?”

Lần này, tin nhắn vẫn không có hồi âm.

Ba tháng sau, khi Hương đang bế bé An Nhiên phơi nắng ngoài sân chung cư, một chiếc taxi dừng lại. Người phụ nữ tóc đã bạc vài sợi, dáng hơi gầy gò bước xuống. Hàng xóm xì xào, rồi im lặng.

Hương đứng chết trân khi thấy bà Thanh – mẹ chồng mình – đang đứng ngay trước mặt, tay ôm một túi trái cây, mặt ngập ngừng. Bà nhìn đứa bé trong vòng tay Hương, ánh mắt dịu lại.
– “Cho mẹ… bế thử một chút… được không?” – giọng bà run run.

Hương gật đầu, nước mắt rưng rưng. Bà Thanh đón lấy đứa bé nhẹ nhàng, như sợ làm tổn thương. Bà đưa tay khẽ vuốt má bé An Nhiên rồi ngẩng đầu, nhìn Hương:

– “Mẹ xin lỗi… vì đã ích kỷ. Bon… nó vẫn khỏe chứ?”

Từ ngày đó, bà Thanh lui tới thường xuyên. Ban đầu chỉ ngồi chơi với cháu, lâu dần bà ở lại phụ Hương nấu ăn, giặt đồ. Có lần, bà lén bỏ tiền vào túi áo Bon để mua sách vở. Khi bị phát hiện, bà chỉ cười, vuốt tóc cháu rồi nói nhỏ:

– “Nội… không phải máu mủ, nhưng thương cũng bằng ruột thịt.”

Bà bắt đầu gọi Bon là “cháu nội”, và cậu bé thì ríu rít kể chuyện trường lớp, lúc nào cũng chạy tới ôm bà. Những lần như thế, mắt bà Thanh đỏ hoe, chỉ biết nói khẽ:

– “Nội sai rồi… Nội thương muộn quá…”

Một năm sau, bà Thanh đứng giữa bữa tiệc sinh nhật của bé An Nhiên, tự tay cắt bánh, rồi quay sang nắm tay Hương. Trước mặt hàng xóm và người thân, bà nói lớn:
– “Đây là con dâu của tôi. Đây là cháu nội của tôi. Và thằng Bon kia, cũng là cháu ruột của tôi – không ai được quyền chối bỏ.”

Căn phòng vỡ òa tiếng vỗ tay. Hương òa khóc, Tuấn siết chặt tay mẹ. Còn Bon, cười toe toét, kéo tay bà nội đi thắp nến.

Có những yêu thương đến chậm, nhưng khi đã tới, nó sẽ sâu sắc và vững chãi như gốc cây lâu năm – bởi nó được nuôi dưỡng bằng sự hối lỗi, bao dung và thay đổi thật lòng.

Và bà Thanh, người từng lạnh lùng nhất, lại trở thành điểm tựa dịu dàng nhất cho ba mẹ con Hương – một gia đình từng thiếu thốn đám cưới, nhưng chưa từng thiếu tình yêu.

Related Posts

Thông tin chính thức việc BTV Khánh Trang bị “đ;;uổi” khỏi đài VTV, kết thúc sự nghiệp BTV: Sự thật quá s;;ốc

Thủ tướng yêu cầu Bộ Công an chỉ đạo công an các đơn vị, địa phương điều tra, xử lý hình sự các tổ chức, cá nhân…

Thúy Diễm, Lương Thế Thành chuẩn bị đón con thứ 2, Quốc tịch Mỹ

Năm 2016, Lương Thế Thành và Thuý Diễm tổ chức đám cưới để chính thức về chung nhà. Năm 2018, nữ diễn viên mang thai con đầu lòng. Vốn…

Nhật Lệ – Chị gái chia sẻ tin hiếm về tình hình Quang Linh Vlogs sau gần 4 tháng nam Youtuber bị t::ạm g:iam: Kể lần vào trại thăm em, không thể quên nổi ánh mắt của Linh

Nhật Lệ khẳng định đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô lên tiếng về sự việc. Kể từ khi Quang Linh Vlogs vướng vòng lao…

Giờ mới hiểu lý do Lan Phương lấy chồng Tây 8 năm không làm đám cưới, từng trầ:m cả:m đến mức suýt làm điều dạ:i dộ:t

Mới đây nữ diễn viên sinh năm 1983 bất ngờ xác nhận về việc cô và chồng đã chính thức ly thân. Lan Phương giãi bày, có những vết…

Xúc động: MTTQ Việt Nam tỉnh Nghệ An tiếp nhận hơn 30 tỷ ủng hộ đồng bào vùng l//ũ, trong đó số tiền Hoà Minzy ủng hộ là

Sau khi bão số 3 (Wipha), suy yếu thành vùng áp thấp và di chuyển sang khu vực Thượng Lào, nhiều địa phương phía Bắc và Bắc…

Chân dung cô gái từng làm cho đàn ông cả thế giới đứng ngồi không yên. C:li///p cũ nhưng mà xem vẫn rất cuốn

Sau khi tin tức này được chia sẻ đã gây ra sự tranh cãi gay gắt trên mạng xã hội Nhật Bản. Một số người đã có…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *