Tôi vừa tròn 20 tuổi, tuổi mà bạn bè tôi còn đang mơ mộng về những mối tình học trò hay háo hức bước vào giảng đường đại học. Còn tôi – tôi quyết định kết hôn. Không phải với một cô gái trẻ trung, không phải với người đồng trang lứa, mà là… một người phụ nữ 60 tuổi.
Cả họ tôi sốc nặng. Bố mẹ cấm cản, bạn bè cười khẩy, hàng xóm thì thở dài thương hại. “Nó lấy bà già chắc vì tiền”, ai cũng nghĩ vậy. Mà tôi thì lại chẳng cần thanh minh. Bởi vì tôi yêu cô ấy – không chỉ vì sự từng trải, mà còn vì thứ ánh mắt dịu dàng và giọng nói khiến trái tim tôi yên bình như chưa từng có.
Đêm tân hôn, tôi bước vào căn biệt thự lung linh ánh đèn. Cô – người vợ hơn tôi 40 tuổi – ngồi trên giường, gương mặt không son phấn nhưng toát lên vẻ thanh cao, bình thản.
Cô cầm tay tôi, đặt lên đó ba quyển sổ đỏ. “Những căn nhà này là của em từ giờ. Và đây…” – cô đưa thêm chìa khóa chiếc Porsche gần 6 tỷ – “Anh thích xe thể thao mà, đúng không?”
Tôi lặng người. Không phải vì tài sản, mà vì cảm giác… cô đang “mua chuộc” tôi? Hay đó là cách cô chứng minh: “Em đủ tư cách để làm vợ anh, dù em không còn trẻ?”
Nhưng tôi mỉm cười, siết nhẹ tay cô. “Em không cần làm vậy. Em có biết anh yêu em nhất là khi em ngồi lặng lẽ nghe anh đọc thơ không?”
Cô bật cười. “Lâu rồi… mới có người đàn ông nói lời yêu mà không nhắc đến tài sản.”
Khi tôi nhẹ nhàng vén áo cô lên, định trao cho cô một đêm trọn vẹn của đôi vợ chồng son – thì tôi chết sững…
Trên bụng, trên lưng, là hàng loạt vết sẹo chằng chịt – dấu tích của những năm tháng bạo hành, những cuộc phẫu thuật, và cả vết mổ dài từng cắt bỏ một phần nội tạng để cứu người chồng cũ… người đã phản bội cô không thương tiếc.
Cô vội vã kéo áo xuống, quay mặt đi. “Em… xấu lắm, đúng không? Anh không cần gượng…”
Tôi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thì thầm:
“Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy – vì em từng đau, từng hy sinh, nhưng vẫn biết yêu thêm lần nữa.”
Và rồi đêm ấy, không phải là đêm của xác thịt.
Mà là một đêm của chữa lành, của niềm tin, của hai tâm hồn không cùng tuổi – nhưng chung nhịp đập.