Tôi 58 t-uổi, về hưu sớm từ mấy năm trước.
Ngày nào cũng quanh quẩn trong căn biệt thự rộng thênh thang ở Hà Nội, sáng chăm cây, chiều xem phim, tối ăn cơm một mình.
Chồng tôi là giám đốc chuỗi công ty bất động sản, tài giỏi, bảnh bao nhưng 10 ngày về nhà được đúng 1 bữa. Cũng chẳng có thời gian hỏi tôi một câu: “Em có ổn không?”
Ông ấy có vợ, nhưng chỉ còn trên danh nghĩa.
Một ngày nọ, tôi đăng bài khoe mấy giò lan trên hội nhóm Facebook.
Một cậu trai trẻ tên Huy comment:
“Cô có gu trồng lan đỉnh quá. Con cũng mê lan, nhưng vẫn chưa dám sưu tầm nhiều vì còn thiếu tiền…”
Nhắn qua lại vài câu, tôi biết Huy 28 tu-ổi, đang phụ trách kỹ thuật cho một công ty công nghệ, độc thân, sống xa nhà.
Cách nói chuyện của cậu ấy nhẹ nhàng, biết lắng nghe, gọi tôi là “cô” nhưng giọng đầy quan tâm.
Tôi thấy mình trẻ lại. Cứ mỗi sáng mở mắt ra là cậu gửi lời chúc.
Tối nào cũng có tin nhắn: “Cô ăn cơm chưa, đừng để đói.”
Có hôm tôi bệnh cảm, cậu chạy xe hơn 30km mang cháo lên tận nhà.
3 tuần sau, tôi bỏ luôn xưng hô “cô – con”.
Cậu gọi tôi là “chị”, tôi gọi cậu là “em”.
Tôi bắt đầu lé;/n gi-ấu chồng đi gặp Huy ở những quán cà phê yên tĩnh.
Lần đầu tiên sau hơn 30 năm làm vợ, tôi cảm thấy được y;/êu, được dỗ dành như gái đôi mươi.
Huy kể:
“Em khổ từ bé, bố mẹ m-ất sớm. Em có mơ gì đâu, chỉ mong có người thương thật lòng…”
Câu nói ấy khiến tôi khóc ngay giữa khách sạn.
Tôi tin, đây là “định mệnh muộn màng” của đời mình.
Nhưng rồi, tất cả sụp đổ đúng vào tháng thứ ba.
Tối đó, tôi vừa quẹt thẻ chuyển 300 triệu cho Huy để cậu “làm ăn” thì bất ngờ điện thoại tôi đổ chuông.
Một số máy lạ gọi đến.
Tôi chưa kịp nói, thì giọng nữ bên kia nói câu khiến tôi đứng không vững…
…“Chị là người thứ mấy bị thằng Huy nó lừa rồi?”
Tôi chết lặng. Câu nói như tiếng sét giữa đêm mùa hạ, khiến tim tôi như ngừng đập.
Giọng người phụ nữ kia tiếp tục, đanh thép:
– “Tôi là em gái một nạn nhân trước đây. Nó từng quen một cô hơn 60 tuổi, cũng gọi là chị, là tình yêu định mệnh, cũng vay tiền rồi biến mất. Nó làm cái trò này ít nhất 4 lần rồi.”
Tôi cố gắng gượng giọng:
– “Chị… chị có nhầm không? Huy… nó hiền lành, nó thương chị thật lòng…”
– “Chị kiểm tra tài khoản đi. 300 triệu đó giờ đang nằm trong ví MoMo trung gian rồi. Đảm bảo chưa tới 30 phút nữa là nó sẽ ‘mất tích’.”
Tôi run rẩy cúp máy. Bấm vào app ngân hàng, đúng là giao dịch vừa hoàn tất.
Nhắn tin cho Huy:
“Em đang ở đâu? Gọi lại cho chị ngay.”
Không seen. Không trả lời.
Tôi gọi máy – “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tôi chới với giữa căn nhà rộng lớn, mọi âm thanh như rút hết khỏi tai tôi. Tiếng quạt trần xoay vù vù, gió từ cửa sổ lùa qua rèm, lạnh toát.
Tôi ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm đầu, khóc như chưa từng khóc trong đời.
30 năm làm vợ một người chồng bận bịu, tôi không than. 5 năm về hưu sống lặng lẽ, tôi không than. Nhưng giờ, bị một người đáng tuổi con lừa gạt bằng chính thứ mà tôi thiếu nhất: sự quan tâm, tôi thấy mình ngu ngốc và cô độc tột cùng.
Mấy ngày sau, tôi lặng lẽ xóa Facebook. Không dám kể với ai, càng không đủ can đảm đối mặt với chồng.
Tôi vẫn đi chăm lan mỗi sáng, vẫn ăn một mình mỗi tối, nhưng từ đó, không bao giờ còn tin vào những “tin nhắn dịu dàng” từ người lạ nữa.
Thỉnh thoảng nhìn vào gương, tôi chỉ muốn tự hỏi người đàn bà trong đó: “Vì sao chỉ cần vài lời hỏi han… mình đã sẵn sàng đánh đổi cả niềm tin cuối cùng?”