Tôi và chồng quen nhau khi đi làm ở khu công nghiệp Bình Dương, gia đình cả 2 đều khó khăn. Lương hai đứa cộng lại chỉ khoảng 18 triệu đồng. Sau khi trừ tiền trọ, điện nước, ăn uống, còn lại 10 triệu đồng. Nhưng tháng nào, chồng tôi cũng gửi 4 triệu đồng về cho nhà anh, số còn lại anh để dành tích lũy. Tôi hỏi nhẹ nhàng: “Mình gửi cho ba mẹ em một chút được không, nhà cũng đang lo tiền ch:.ữa b:.ệnh cho ba mà”.

Anh thở dài: “Bên nội giờ nhiều chuyện phải lo hơn. Em là con gái, lấy chồng thì theo chồng, em hiểu mà”.
Tôi không dám tr:.ách anh, chỉ biết lẳng lặng gói ghém, trích ra vài trăm nghìn từ tiền chợ hàng tháng gửi về quê. Có tháng, tôi còn phải v:.ay m:.ượn bạn bè để gửi về quê khi gia đình có việc đột xuất.
Khi em trai tôi ố:.m phải nh:.ập v:.iện, tôi l:.én bán chiếc nhẫn cưới để gửi tiền về. Chồng phát hiện…
Đỉnh điểm là tuần trước, mẹ tôi gọi lên, hỏi nhỏ: “Con có gửi được cho mẹ ít tiền mua th:.uoc cho ba không, gần đây ba h:.o nhiều lắm”.
Tôi nghe mà ứ:.a nước mắt. Nhưng trong tài khoản chỉ còn 800.000 đồng, tiền lương hai vợ chồng mới nhận, chồng đã gửi hết về quê anh để chuẩn bị sửa nhà.
Tôi nói với anh, giọng r:.un r:.un: “Ba em b:.ệnh n:.ặng, anh cho em xin một triệu đồng gửi về”. Chồng tôi đứng dậy bỏ đi, nói vọng lại: “Lấy chồng rồi, đừng mơ lo nhà ngoại”…