Tôi năm nay 30 tuổi, có một công việc ổn định, thu nhập khá, ngoại hình cũng được xem là ưa nhìn. Trải qua không ít mối tình, nhưng chỉ duy nhất Hương là người phụ nữ khiến tôi muốn gắn bó cả đời.

Tôi năm nay 30 tuổi, có một công việc ổn định, thu nhập khá, ngoại hình cũng được xem là ưa nhìn. Trải qua không ít mối tình, nhưng chỉ duy nhất Hương là người phụ nữ khiến tôi muốn gắn bó cả đời.

Hương hơn tôi hai tuổi, nhưng nhờ dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt trẻ trung, không ai nghĩ rằng cô ấy lớn hơn tôi. Điều khiến tôi yêu Hương không chỉ là vẻ ngoài dịu dàng, mà còn là sự nhẹ nhàng, tinh tế và đầy thấu hiểu từ bên trong con người cô ấy.

Dù vậy, việc cô ấy lớn hơn tôi lại trở thành lý do khiến ba mẹ tôi không hài lòng. Nhưng tôi không bận tâm nhiều. Lấy vợ là để sống chung cả đời, đâu phải để làm vừa lòng người khác. Tôi tin vào lựa chọn của mình, và chẳng ai có thể ngăn cản được.

Vì thế, chúng tôi nhanh chóng tiến hành lễ cưới. Trong lòng tôi ngập tràn hạnh phúc khi được cưới người phụ nữ mình thật lòng yêu thương. Trong tiệc cưới, dù bạn bè rủ rê chúc tụng không ngừng, tôi vẫn giữ mình tỉnh táo – bởi tôi muốn dành trọn vẹn sức lực cho đêm t;ân h;ôn, đêm đầu tiên của cuộc sống vợ chồng.

Nhưng khi tôi bước vào phòng tân hôn, cánh cửa vừa khép lại phía sau, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đ/ứng s/ững, ch/ết lặng.

Hương đang ngồi trên giường, áo k/é//o lên, cho một đứa bé b//ú s;ữa….

Chúng tôi tổ chức một lễ cưới nhỏ, ấm cúng, không quá rình rang nhưng đủ đầy. Linh mặc váy cưới trắng, khuôn mặt rạng rỡ trong ánh chiều vàng khiến tim tôi thắt lại vì hạnh phúc. Trong lòng tôi thầm nhủ: “Mình đã chọn đúng người rồi.”

Đêm đó, sau khi đã uống rượu cùng bạn bè, tôi giữ lại chút tỉnh táo. Dù say men rượu, tôi vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc dẫn vợ vào căn phòng tân hôn mà tôi đã cẩn thận trang trí. Trái tim tôi đập rộn ràng, hồi hộp như một cậu trai mới lớn.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Đèn vàng dịu nhẹ. Mọi thứ hoàn hảo cho một đêm đầu tiên bên người vợ yêu thương.

Nhưng rồi…

Tôi chết sững.

Trước mắt tôi là Linh – người vợ mới cưới – đang ngồi trên giường, váy ngủ xộc xệch, vạch áo lên, cho một đứa bé sơ sinh bú sữa.

Đứa bé tầm khoảng 2–3 tháng tuổi, da trắng, mắt nhắm nghiền, miệng mút chùn chụt. Linh quay đầu lại nhìn tôi, gương mặt không chút sợ hãi, cũng không lúng túng. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói:

– Em định nói với anh sau đêm tân hôn, nhưng có lẽ… giờ thì không thể giấu nữa rồi.

Tôi lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng.

– Đứa bé… là ai?

– Là con em – Linh nói chậm rãi. – Con gái em.

Tôi cảm thấy sàn nhà dưới chân mình như sụp đổ. Cảm giác hoang mang, giận dữ, bối rối trộn lẫn trong lồng ngực.

– Em… có con? Từ khi nào? Tại sao em không nói gì với anh? – Tôi gần như gào lên, tim đập dồn dập.

Linh nhìn tôi, mắt bắt đầu rưng rưng.

– Em sợ… nếu nói ra thì anh sẽ bỏ em. Em không dám. Em chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường, được yêu thương như bao người khác. Em không muốn quá khứ của mình phá hỏng tất cả.

Tôi lặng người. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mất kiểm soát như vậy.

– Cha đứa bé đâu? – Tôi hỏi, giọng khản đặc.

– Anh ta… không nhận con. Em không thể phá thai. Em giữ lại con bé vì đó là sinh linh em mang trong người. Em nuôi nó một mình từ lúc chào đời đến bây giờ.

Tôi ôm đầu. Mọi niềm tin, mọi hình ảnh hoàn hảo tôi từng vẽ về người phụ nữ này – người tôi nghĩ sẽ đồng hành trọn đời – đang vỡ vụn từng mảnh.

Linh ôm đứa bé vào lòng, nước mắt lặng lẽ chảy dài

– Nu anh không thể tha thứ… em hiểu. Nhưng xin anh, đừng ghét bỏ con bé. Nó không có lỗi gì cả…

Tôi nhìn hai mẹ con cô ấy.

Đêm tân hôn, lẽ ra là khởi đầu cho một cuộc sống mới, lại trở thành khoảnh khắc khiến tôi phải đối mặt với một lựa chọn mà có lẽ, tôi chưa từng sẵn sàng…

Tôi không ngủ trong đêm tân hôn.

Sau khi biết Linh có con riêng, tôi ngồi một mình ngoài phòng khách đến gần sáng. Trong đầu tôi hỗn loạn, tâm trí không thể nào yên. Nỗi thất vọng, tức giận, đau đớn cứ thay nhau kéo tới. Tôi không biết mình nên làm gì – tha thứ, bỏ đi, hay yêu cầu một lời giải thích rõ ràng hơn nữa?

Tôi cảm thấy bị phản bội. Linh đã giấu tôi một chuyện quá lớn – không phải là việc nhỏ như quên nói mình bị cận hay dị ứng với hải sản. Cô ấy đã làm mẹ, mà tôi thì không hề biết. Điều đó khác xa với tất cả những gì tôi tưởng tượng về cuộc hôn nhân của mình.

Trời vừa hửng sáng, Linh bước ra ngoài, hai mắt thâm quầng, tay vẫn bế đứa bé. Cô ấy nói nhẹ, như thể sợ làm vỡ thêm điều gì:

– Em xin lỗi… Anh muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, em sẽ không trách. Chỉ xin anh cho em thời gian thu xếp rời khỏi nhà.

Tôi ngước lên nhìn cô ấy.

– Tại sao em không nói gì trước khi cưới?

– Em sợ. Em đã chứng kiến quá nhiều người đàn ông bỏ chạy khi biết em có con. Khi em thấy anh yêu em thật lòng, em ích kỷ… Em muốn giữ anh lại, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn được sống hạnh phúc.

– Nhưng đó là dối trá – tôi đáp, giọng nặng nề. – Em không nghĩ rằng anh có quyền được biết sự thật sao?

Linh siết chặt đứa bé, giọng run run:

– Em biết… Em sai. Em đã chuẩn bị tâm lý mất anh ngay từ giây phút này rồi.

Tôi không trả lời. Tôi đứng dậy, bước vào phòng ngủ – nơi mùi sữa mẹ vẫn còn vương lại. Tôi nhìn quanh: những chiếc khăn nhỏ xếp gọn trong ngăn tủ, bình sữa, gối dành cho em bé… Tất cả đều cho thấy Linh đã âm thầm sống với đứa con này mà không hề nhờ vả hay cầu cứu ai.

Tôi thấy lòng mình chùng xuống.

Tôi nhớ đến những tháng ngày bên Linh – cách cô ấy quan tâm, lặng lẽ lo lắng cho tôi từ miếng ăn đến giấc ngủ. Cô ấy chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì. Và đứa trẻ kia – con bé chưa bao giờ gây phiền cho tôi. Chính tôi mới là người chưa từng đặt câu hỏi về quá khứ của cô ấy, vì tôi tưởng mình chỉ cần hiện tại.

Tôi ra khỏi nhà một ngày. Đi lang thang vô định, tôi ghé quán cà phê cũ nơi lần đầu gặp Linh. Những ký ức ùa về – nụ cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt như có một điều gì giấu kín. Hóa ra tất cả đã ở đó từ đầu, chỉ là tôi chưa từng cố hiểu.

Tối hôm ấy, tôi trở về.

Linh đang thu dọn đồ. Một vali nhỏ nằm bên cạnh, đứa bé đã ngủ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt kiệt quệ. Nhưng lần này, tôi không còn thấy giận nữa.

Related Posts

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in lỗ/i, nhưng đã quá muộn…

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in…

Vợ đòi quay trở về đòi nhận nuôi lại 2 con gái sau khi biết 2 con thành đạt sắp gả vào nhà giàu…người chồng nói đúng 3 câu khiến bà ta cúi mặt rời đi…

Mười tám năm trước, bà Duyên bỏ lại hai cô con gái mới lên hai tuổi cho chồng – ông Lân – rồi theo một người đàn…

Vì muốn chữa bệnh cho em trai, mẹ đã gả tôi cho một lão 60 tuổi ai ngờ số phận tôi cũng thay đổi từ đây….

“Tôi đứng trong bộ váy cưới màu đỏ thẫm, tay run rẩy nắm chặt lấy bức ảnh em trai trên ngực áo. Đám cưới không nhạc, không…

Vợ chồng diễn viên Cao Minh Đạt đón tin cực vui

Niềm vui vỡ òa sau 9 năm kết hôn Sau 9 năm kết hôn, vợ chồng Cao Minh Đạt mong chờ có con đầu lòng để tổ…

Vợ mất tôi v/ứ//t con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ;au đ;ớn khi biết sự thật…Tôi n/ém chiếc cặp sách c;ũ k;ỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh tanh.

Tôi ném chiếc cặp sách cũ kỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh tanh.“Đi đi. Mày không phải con tao. Vợ tao…

Quy tắc ngầm khiến các phi tần nhà Thanh buộc phải im lặng khi làm “chuyện ấy” với vua

Quy tắc ngầm trong nghi lễ thị tẩm của Hoàng đế nhà Thanh: Sự im lặng bắt buộc và những luật lệ khắt khe Trong các bộ…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *