Tôi muốn xin chồng 2 triệu để đóng hội khóa họp lớp 15 năm ra trường, em chồng vừa đến cửa nghe được đã nói “chị không kiếm ra tiền thì nên an phận, anh tôi nuôi mấy miệng ăn giờ còn lo cả việc hội khóa của chị à”
Mấy hôm nay, hội lớp cấp 3 của tôi rộn ràng chuẩn bị kỷ niệm 15 năm ra trường. Mọi người thống nhất mỗi người đóng 2 triệu để thuê địa điểm và tổ chức chương trình. Tôi định bụng xin chồng, vì đang ở nhà chăm con, chưa đi làm lại.
Tối hôm ấy, chờ chồng ngồi uống trà, tôi nói:
– Anh ơi, hội khóa 15 năm, em muốn đóng 2 triệu để tham gia cùng bạn bè…
Chưa kịp nghe chồng trả lời, em gái chồng vừa bước vào cửa đã c/ắt ngang:
– Chị không kiếm ra tiề/n thì nên an phận. Anh tôi nuôi mấy miệng ăn đã đủ mệt, giờ còn lo cả hội khóa của chị à?
Tôi sững lại, cảm giác nóng b/ừng từ mặt xuống cổ. Câu nói ấy như x/é to/an/g hết chút tôn trọng còn lại giữa tôi và cô ta. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh sẽ nói một câu bảo vệ vợ. Nhưng anh chỉ im lặng, giả vờ cúi xuống điện thoại.
Tôi cười nhạt:
– Em nói đúng, tiền anh trai em kiếm được, anh ấy muốn tiêu cho ai là việc của anh ấy. Nhưng 2 triệu này, chị xin là để dùng vào niềm vui của mình, không phải để ăn chơi vô b/ổ. Và chị nghĩ, làm vợ anh trai em, chị vẫn có quyền đó.
– Quyền gì mà quyền? – cô ta hất hàm – Chị không đi làm thì đừng tiêu hoa/ng!
Tôi đứng dậy, mắt nhìn thẳng:
– Ừ, chị sẽ không tiêu tiền của anh trai em nữa. Nhưng nhớ nhé, từ nay, bất cứ thứ gì trong nhà này mua từ tiền chung, em cũng đừng dùng tới.
Không khí trong nhà đặc quánh. Em chồng quay ngo/ắt vào phòng, còn chồng tôi… vẫn im lặng, nhưng tôi thấy anh tránh ánh mắt tôi như thể sợ nhìn thẳng sẽ phải đối diện với sự h/èn nh/át của mình.
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho một người bạn, nhận ngay một việc làm online. Tôi biết, từ đây, mỗi đồng tôi tiêu sẽ là tiền tôi kiếm được – để không ai còn quyền đứng trước mặt tôi nói câu “nên an phận” nữa.
Sau hôm đó, tôi bắt đầu làm việc online. Ban đầu chỉ là mấy hợp đồng nhỏ, nhưng rồi khách hàng quen dần, thu nhập mỗi tháng cũng kha khá. Tôi không khoe, chỉ âm thầm dành dụm, để trong tài khoản riêng.
Nửa năm sau, em chồng gặp chuyện. Chồng cô t/a làm ăn thua l/ỗ, cần gấp 100 triệu để xoay vòng. Tối hôm ấy, cô t/a bỗng xuất hiện ở nhà tôi, giọng ngọt như rót mật:
– Chị ơi, anh chị có thể cho em v/ay tạm 100 triệu không? Em hứa 3 tháng trả……..
…Tôi ngồi dựa lưng ghế, bình thản nhấp ngụm trà rồi mỉm cười:
– 100 triệu à? Số tiền đó chị có, nhưng… chị đang “an phận”, đâu dám tiêu tiền mình kiếm ra, sợ em lại bảo chị không biết điều.
Mặt cô ta thoáng đỏ lựng, rồi nhanh chóng cố lấy giọng nài nỉ:
– Chị đừng để bụng chuyện cũ. Lúc đó em nóng tính, lỡ lời thôi… Giờ em thật sự khó khăn, coi như giúp em một lần.
Tôi khẽ cười, đưa mắt nhìn sang chồng. Anh cúi gằm, không dám nói gì, chắc vẫn nhớ rõ cái hôm anh im lặng để tôi bị em gái mỉa mai.
– Em ạ, tiền chị làm ra, chị có quyền quyết định tiêu cho ai, như em từng nói. Nhưng để cho vay, chị cần tin tưởng người vay. Mà đáng tiếc… sau hôm đó, chị không còn tin ở em nữa.
Tôi đứng dậy, lấy túi xách ra cửa:
– Giờ chị bận đi gặp khách hàng, em ở lại nói chuyện với anh trai em nhé. Biết đâu… anh ấy sẽ “lo” cho em như em từng mong.
Cô ta sững lại, môi mấp máy nhưng không thốt nổi lời nào. Còn chồng tôi, lần này vẫn im lặng — nhưng là im lặng vì xấu hổ.
Tối hôm đó, khi tôi về, anh khẽ nói:
– Anh xin lỗi…
Nhưng tôi chỉ gật đầu, bởi tôi biết, từ nay tôi sẽ không còn mong anh bảo vệ mình nữa. Tôi tự bảo vệ mình, và đồng tiền tôi kiếm được là tấm khiên vững chắc nhất.