
…Hai tuần sau, khi tôi đang lúi húi trong vườn trồng lại mấy luống rau cũ, con dâu và con trai bất ngờ về quê. Tôi còn chưa kịp hỏi gì thì hai đứa đã quỳ xuống giữa sân, con trai tôi nghẹn giọng:
– Mẹ… tụi con sai rồi. Bọn con biết mình đã quá đáng, quá vô tâm… Mẹ tha lỗi cho tụi con.
Tôi đứng chết lặng, mắt mở to khi thấy trên tay con dâu là một xấp giấy tờ. Con trai đưa tôi một bọc hồ sơ đã được kẹp gọn:
– Đây là hợp đồng tặng cho tài sản, mẹ ký lại giùm con. Tụi con đã sang tên sổ đỏ căn nhà trên phố cho mẹ. Con cũng mở thêm một tài khoản riêng, mỗi tháng sẽ tự động chuyển sinh hoạt phí cho mẹ. Dù mẹ có ở đâu… thì đó cũng là tiền con báo hiếu.
Tôi không nói được gì. Đôi tay run run cầm lấy xấp giấy. Tôi mở ra – là giấy tờ pháp lý rõ ràng, có xác nhận công chứng. Căn nhà mà tôi từng sống, từng nghĩ mình chỉ ở nhờ, nay lại mang tên tôi. Tài khoản đứng tên tôi, không ai được phép can thiệp.
– Con biết… mẹ không thiếu tiền. Nhưng con muốn mẹ biết rằng… mẹ có quyền lựa chọn. Con không có quyền sắp xếp cuộc đời mẹ như một món đồ.
Con dâu lúc này cũng khóc, nắm tay tôi:
– Mẹ ơi, hôm ấy con mệt, con nóng tính, nói năng hồ đồ… Con hối hận lắm mẹ à.
Tôi quay đi, lau nước mắt. Tôi không phải người hay giận lâu. Tôi đã sống đủ lâu để biết: con người có thể sai, miễn là họ biết sửa.
Tối đó, tôi nấu một bữa cơm thật ngon. Cả nhà ba người ngồi ăn dưới ánh đèn vàng, đơn sơ mà ấm cúng. Tôi không nói gì nhiều. Tôi chỉ múc thêm cho con dâu một chén canh, rồi nhẹ nhàng đặt miếng thịt kho vào bát con trai.
Chẳng cần lời tha thứ. Chỉ cần một bữa cơm sum vầy – cũng là bắt đầu lại.
Tôi vẫn giữ hai cuốn sổ đỏ và một tỷ trong rương gỗ cũ ở quê. Nhưng giờ tôi hiểu: cái cần giữ nhất, không phải là tiền… mà là cách để dạy con nhận ra tình thân, trước khi quá muộn.
—