Ngày tôi rời khỏi nhà chồng, trời mưa tầm tã.
Trong vali chỉ có vài bộ quần áo và 500 triệu tiền tiết kiệm tự mình làm lụng suốt mấy năm.
Mẹ chồng đứng giữa sân, giọng lạnh tanh:
-
“Cô không sinh được con, giữ lại làm gì cho chật nhà.”
Chồng tôi khi ấy đã công khai ngoại tình. Anh ta không nhìn tôi, chỉ dắt tay nhân tình ra cổng, bỏ mặc tôi đứng ướt sũng.
Họ không biết… trong bụng tôi khi đó, đã có hai sinh linh bé nhỏ.
Tôi biết nếu nói ra, có thể mọi thứ sẽ khác. Nhưng sau những lời chì chiết, sau cảnh người đàn ông từng thề nguyện quay lưng không chút do dự, tôi không còn muốn họ xuất hiện trong cuộc đời con mình. Tôi lặng lẽ đi, mang theo bí mật ấy, rời khỏi căn nhà từng gọi là “gia đình”.
Chín năm qua, tôi vừa làm mẹ, vừa làm cha. Mọi giọt nước mắt, mọi đêm thức trắng, mọi nỗi sợ hãi khi con ốm đều tự mình vượt qua. Đổi lại, tôi có hai cậu con trai khôi ngô, thông minh và là niềm tự hào duy nhất của đời mình.
Hôm nay, tôi trở lại.
Con ngõ cũ, bức tường rêu, mùi hoa nhài trước cổng vẫn như xưa. Tôi ăn mặc chỉn chu, nắm tay hai đứa trẻ, bước thẳng vào sân.
Mẹ chồng đang ngồi ở hiên, thấy tôi, ánh mắt sững lại. Rồi bà nhìn sang hai đứa bé, gương mặt tái đi, đôi môi run run:
-
“Chúng… là ai?”
Tôi mỉm cười, giọng bình thản, từng chữ rơi xuống như những nhát dao lặng lẽ:
“Đây là cháu nội của mẹ.”
“Chúng 9 tuổi.”
“Mẹ đã bỏ lỡ 9 năm làm bà nội của chúng.”
Bà sững sờ, nước mắt trào ra, lắp bắp:
-
“Mẹ… mẹ không biết… mẹ sai rồi… cho mẹ được bù đắp…”
Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn, chưa hiểu hết câu chuyện. Còn tôi, trái tim vừa đau vừa nhẹ bẫng. Tôi không biết mình có tha thứ hay không — nhưng ít nhất, hôm nay, sự thật đã được trả lại đúng chỗ của nó.
Tôi khẽ kéo con về phía mình, lạnh lùng:
-
“Xin lỗi, nhưng chúng không cần người đã từng đuổi mẹ chúng ra khỏi nhà.”
Chưa kịp rời đi, chồng cũ bước vào sân. Anh gầy hơn trước, mái tóc điểm bạc. Nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt anh bàng hoàng, rồi vỡ òa:
-
“Con… là con của anh? L… cho anh được nhận con… Anh xin lỗi…”
Tôi mím môi, giọng chắc nịch:
-
“Chín năm trước, anh đã chọn quay lưng. Hôm nay, tôi chọn không cho anh cơ hội thứ hai.”
Kể từ hôm đó, họ tìm mọi cách để gặp, gọi điện, gửi quà, nhờ họ hàng tác động. Nhưng tôi giữ vững quyết định. Hai đứa trẻ của tôi lớn lên trong vòng tay tôi, không cần sự thương hại muộn màng từ những người từng dẫm nát mẹ chúng.
Vì có những vết thương… một khi đã để lại, sẽ không bao giờ lành, dù người gây ra có khóc bao nhiêu đi nữa.