Thương 2 đứa bé ă:n m::ày vừa đói vừa run trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mỳ đưa về nhà cho cơm, nào ngờ bị mất cắp 50 triệu, không ngờ 3 năm sau…
Chị Hiền vừa đi chợ về, tay xách túi rau củ. Trên đường, chị bắt gặp hai đứa bé ă;;n mà;;y, một trai một gái, quần áo rá:ch rư:ới, khuôn mặt lem luốc, đang rụt rè xin từng đồng lẻ từ người qua đường.
Thương cảm, chị Hiền dừng lại, hỏi han. Đứa anh tên Tí, em gái là Mén, m;;ồ c;;ôi cả cha lẫn mẹ, sống lang thang đã mấy tháng nay. Nghe câu chuyện, lòng chị Hiền quặn thắt. Không đành lòng để hai đứa trẻ đ;;ói kh:át, chị quyết định dẫn chúng về nhà, dù biết chồng mình, anh Dũng vốn nghiêm khắc, không thích người lạ.
Về đến nhà, chị Hiền nấu một bữa cơm nóng hổi, có thịt kho, rau luộc và bát canh thơm lừng. Hai đứa bé ăn ngấu nghiến, mắt lấp lánh niềm vui. Chị Hiền mỉm cười, nhưng lòng lại lo anh Dũng sẽ không hài lòng. Quả nhiên, khi anh Dũng đi làm về, thấy hai đứa trẻ lạ trong nhà, anh cau mày, giọng lạnh lùng:

– Sao lại dẫn người lạ về? Nhà mình không dư dả gì đâu!
Chị Hiền nhẹ nhàng giải thích, nhưng anh Dũng vẫn không nguôi. Đêm đó, sau khi tiễn hai đứa bé đi, chị Hiền phát hiện chiếc hộp sắt đựng 50 triệu đồng – số tiền dành dụm bao năm để sửa nhà đã không cánh mà bay. Anh Dũng nổi giận, cho rằng hai đứ;;a b;:é đã lấy trộm. Chị Hiền bàng hoàng…..
…chị không tin. Ánh mắt Tí và Mén lúc rời đi vẫn còn ám ảnh chị – không có vẻ gì là trẻ trộm cắp, mà như hai cánh chim non bị đuổi khỏi tổ giữa cơn bão.
Nhưng anh Dũng thì khăng khăng:— “Không còn ai ngoài chúng nó! Mình nhẹ dạ quá!”
Dù lòng day dứt, chị Hiền chẳng còn cách nào phản bác. Số tiền ấy là mồ hôi nước mắt của hai vợ chồng suốt bao năm bán bánh mì lề đường. Mọi dự định sửa sang căn nhà dột nát cũng đành gác lại.
Thời gian trôi, chuyện cũ lắng dần. Nhưng chị Hiền thì chưa bao giờ quên hai gương mặt nhỏ bé ấy. Đôi lúc chị tự hỏi: “Giá như hôm đó giữ tụi nhỏ lại thêm một đêm…”
Ba năm sau. Một buổi sáng mưa, chị Hiền đang chuẩn bị xe bánh mì thì có tiếng gọi nhẹ phía sau:
— “Cô ơi… còn bánh không cô?”
Chị quay lại. Trước mặt là một chàng trai chừng mười bảy tuổi, cao gầy, mặc áo đồng phục trường nghề, bên cạnh là một cô bé nhỏ hơn vài tuổi, tay ôm túi sách cũ kỹ. Cả hai đều che ô, ướt mưa, nhưng ánh mắt… quen đến nao lòng.
— “Tí…? Mén?”
Cậu con trai mỉm cười, gật đầu. Rồi lấy từ túi ra một phong bì dày, hai tay đưa cho chị Hiền:
— “Con xin lỗi… Ba năm trước, tụi con không lấy tiền. Nhưng tụi con biết vì tụi con mà cô chú mất niềm tin, nên con đã đi làm, tiết kiệm từng đồng. Đây là… 50 triệu… Con xin trả lại.”
Chị Hiền run run mở phong bì. Đúng là 50 triệu, được cuộn cẩn thận, mới và cũ lẫn lộn.
Cô bé Mén lí nhí nói:
— “Sau hôm đó, tụi con bị đuổi đi, may được một bà bán ve chai cưu mang. Anh Tí học nghề sửa xe, còn con học làm bánh. Khi nào có tiền đủ… ảnh nói phải quay lại tìm cô chú.”
Chị Hiền ôm chầm lấy hai đứa, nước mắt hòa lẫn mưa rơi:
— “Trời ơi… Cô chưa từng trách hai con! Cô chỉ day dứt vì không thể giữ hai đứa ở lại…”
Lúc đó, anh Dũng từ trong nhà bước ra. Lặng nhìn một lúc, ông chầm chậm tiến tới, đặt tay lên vai Tí:
— “Cảm ơn… vì đã quay lại. Cảm ơn… vì đã lớn lên tử tế.”
Tí được nhận vào làm tại một tiệm sửa xe trong thị xã, còn Mén thì phụ chị Hiền bán bánh mì buổi sáng, vừa làm vừa học lớp bổ túc buổi tối.
Người đời hay nói: “Giúp người không mong được trả ơn.”
Nhưng đôi khi… lòng tốt cũng có hồi đáp, không phải bằng tiền bạc, mà bằng một trái tim không bao giờ đánh mất sự tử tế.