Thuê một căn nhà r-ách n-át để thử lòng người yêu, cô gái vừa bước vào được 5 phút đã quay ra, nói một câu khiến chàng trai s-ững s-ờ…
Hoa không phải một cô gái lộng lẫy, cũng không phải kiểu người khiến người khác phải quay đầu nhìn lại. Cô giản dị như đóa hoa dại ven đường, nhưng lại mang một vẻ đẹp chân thật, mộc mạc. Bình gặp Hoa trong một quán cà phê nhỏ, nơi anh thường đến để đọc sách và thoát khỏi thế giới ồn ào. Cô là nhân viên pha chế, luôn mỉm cười hiền lành, đôi mắt sáng và lấp lánh như chứa đựng cả một bầu trời trong veo.
Anh bắt đầu quan sát Hoa. Cô không dùng điện thoại đời mới nhất, quần áo cô mặc đều là những bộ đồ cũ nhưng sạch sẽ và tinh tươm. Cách cô trò chuyện với khách hàng luôn chân thành, không hề có chút giả tạo. Bình thấy lòng mình r-ung đ-ộng. Anh bắt đầu tìm cách tiếp cận cô, trò chuyện, và dần dần, họ trở nên thân thiết. Bình vẫn giữ nguyên v-ỏ b-ọc của mình, kể về công việc văn phòng với m-ức l-ương khiêm tốn, về căn nhà thuê cũ kỹ. Hoa lắng nghe anh kể, không một chút biểu cảm d-è b-ỉu hay th-ất v-ọng.
“Anh sống một mình à?” – Hoa hỏi, đôi mắt lấp lánh sự quan tâm.
“Ừ, anh thuê một căn phòng nhỏ thôi, đủ để ở tạm.”
“Vậy tốt quá. Sau giờ làm, anh có thể rủ bạn bè đến nấu nướng, tụ tập cho vui. Chắc là ấm cúng lắm.”
Bình thấy lòng mình se lại. Lần đầu tiên, có người không hỏi anh có đủ tiền để sống không, mà lại hỏi anh có thấy ấm cúng không. Lòng anh dấy lên một niềm hy vọng mong manh. Có lẽ, lần này sẽ khác. Hoa có vẻ là người anh đã tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng sáu lần đ-ổ v-ỡ đã khiến Bình không thể tin tưởng một cách mù quáng. Anh muốn một lần thử thật lòng, một lần duy nhất. Nếu Hoa vượt qua được thử thách này, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ cô nữa. Còn nếu không, anh sẽ chấp nhận sự thật t-àn kh-ốc rằng tình yêu không màng vật chất chỉ tồn tại trong phim ảnh.
Anh quyết định thực hiện kế hoạch. Bình dành một tuần để tìm một căn nhà t-ồi t-àn, c-ũ n-át, đúng chất “nhà ngh-èo” ở một khu hẻo lánh, chỉ cách trung tâm thành phố vài chục cây số. Căn nhà có bức tường l-oang l-ổ, gạch ngói v-ỡ n-át, cửa sổ gỗ cong vênh, và một khoảng sân ngập cỏ dại. Anh thuê lại nó với giá rẻ mạt, chỉ đủ để có một không gian để thực hiện vở kịch lớn nhất đời mình.
Sau một tuần chuẩn bị, Bình gọi điện cho Hoa. Giọng anh r-un r-un, một phần vì l-o s-ợ, một phần vì hồi hộp…
Anh run run nói:
– Hoa ơi, hôm nay em có rảnh không? Anh muốn đưa em về chỗ anh… để em hiểu rõ hơn về cuộc sống của anh.
Hoa vui vẻ đồng ý, chẳng chút đắn đo.
Chiều hôm ấy, Bình lái chiếc xe cũ kỹ đưa Hoa đến căn nhà thuê ở ngoại ô mà anh đã chuẩn bị. Trên đường đi, anh kín đáo quan sát gương mặt cô. Hoa vẫn cười nói hồn nhiên, còn anh thì trong lòng hồi hộp, vừa mong vừa sợ.
Chiếc xe dừng trước căn nhà r-ách n-át. Những vệt tường loang lổ, cửa gỗ xiêu vẹo, mái ngói dột nát… trông thê lương đến nao lòng. Bình lặng lẽ mở cửa cho Hoa bước vào, tim anh đập thình thịch.
Hoa đứng im lặng giữa căn nhà. Mùi ẩm mốc xộc lên, nền gạch vỡ lởm chởm. Chỉ chưa đầy 5 phút, cô quay người bước ra ngoài, gương mặt lạ lùng đến mức Bình thấy tim mình rơi xuống vực. Anh s-ững s-ờ, chưa kịp nói gì thì Hoa khẽ thở dài:
– Anh Bình… em không thể vào đây thêm được nữa.
Bình chết lặng, lòng anh nhói buốt. Vậy là bảy lần… bảy người con gái đều bỏ đi khi đối diện với cảnh nghèo khó? Anh cố gắng gượng hỏi, giọng run rẩy:
– Vì nó quá nghèo nàn, quá tồi tàn… em không chịu nổi đúng không?
Hoa nhìn anh thật lâu, rồi nở một nụ cười lạ lùng, đôi mắt long lanh ánh nước:
– Không, không phải thế… Em bước ra ngoài vì em không muốn khóc trước mặt anh. Căn nhà này quá giống căn nhà tuổi thơ của em – nơi em từng sống cùng ba mẹ trước khi họ mất. Ở đó, em đã có những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy tình thương. Vừa bước vào đây, ký ức ùa về, em thấy nghẹn ngào quá…
Bình s-ững s-ờ. Một làn sóng cảm xúc trào dâng trong anh. Mọi nghi ngờ, mọi toan tính, mọi kế hoạch “thử lòng” bỗng trở nên nhỏ bé và vô nghĩa. Anh nhận ra, có những con người không cần phải thử – bởi sự chân thành đã hiện rõ trong từng lời nói, từng ánh mắt.
Anh bước tới, nắm chặt tay Hoa, run run hỏi:
– Hoa… em có sợ một ngày nào đó, nếu thực sự phải sống trong căn nhà như thế này… em sẽ hối hận không?
Hoa khẽ lắc đầu, mỉm cười:
– Nếu có tình yêu thật sự, thì dù trong căn nhà tồi tàn hay cung điện nguy nga, em vẫn sẽ thấy ấm cúng thôi.
Bình nghẹn ngào. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết: thử thách của mình đã kết thúc – và tình yêu chân thành mà anh tìm kiếm bấy lâu nay đã thật sự xuất hiện.