BỨC THƯ TRONG PHÒNG CON DÂU
Ngôi nhà ba tầng khang trang nằm cuối ngõ chiều hôm đó vắng lặng đến lạ. Không còn tiếng chổi quét sân mỗi sáng, không còn mùi canh rau muống bốc khói, và cũng không còn bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé luôn dậy từ 5 giờ để lo từng bữa cơm, từng chiếc áo cho cả nhà.
Thay vào đó, giữa bàn ăn là một bức thư tay, gấp gọn, bên cạnh là tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. Dưới tờ đơn là một tờ giấy chứng nhận bán đất — 6 tỷ đồng đã chuyển vào tài khoản người vợ đứng tên sổ đỏ.
Người viết bức thư là chị dâu tôi – Vy.
“THƯA MẸ CHỒNG,…”
“…Có lẽ con nên trả lại con trai cho mẹ.
Con đã từng nghĩ: chỉ cần mình chân thành, làm dâu tử tế, mọi thứ sẽ được mẹ thấu hiểu. Nhưng con sai.
Mỗi tối, mẹ vào phòng vợ chồng con, ôm con trai mẹ ngủ, để con nằm chênh vênh ở rìa giường.
Con im lặng, vì nghĩ mẹ chỉ cần sự yêu thương.
Nhưng rồi mẹ đi kể với xóm trên xóm dưới rằng con lười biếng, không chịu làm việc nhà.
Con đi làm 8 tiếng, về nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp – mẹ nói đó là “bổn phận làm dâu”.
Con chưa từng to tiếng, chỉ mong chồng lên tiếng…
Nhưng anh ấy, người mà con gọi là chồng, lại im lặng và né tránh như một đứa trẻ mắc lỗi không dám đối diện.
Nên con đi, lần này là mãi mãi.
Đất mẹ cho, mẹ để tên con, con đã bán – nhưng số tiền đó, con xem là cái giá con bỏ ra để bước khỏi căn nhà này, chứ không phải là phần thưởng.
Mẹ muốn giữ con trai mẹ, con xin nhường.”
— Vy.
CĂN NHÀ KHÔNG CÒN TIẾNG NGƯỜI
Mẹ tôi ngồi sụp xuống ghế, mặt tái nhợt, tay run run, miệng chỉ thốt được một câu:
— “Nó dám… bỏ đi thật sao?”
Còn anh tôi — người chồng được “ôm mỗi tối” — điên cuồng gọi điện, nhắn tin. Nhưng tất cả chỉ còn là… “thuê bao không liên lạc được.”
Anh lật tung phòng ngủ, tìm ảnh cưới, chiếc áo vợ hay mặc, tất cả như những mảnh vỡ của quá khứ vừa tan nát. Anh bật khóc.
Lần đầu tiên tôi thấy anh trai mình khóc
Không phải vì mất đất, không phải vì mất 6 tỷ.
Mà là vì anh mất đi người duy nhất từng coi anh là cả thế giới.
SỰ BÁO THÙ NHẸ NHÀNG NHẤT
Chị Vy không làm ầm ĩ, không đánh ghen, không khóc lóc.
Chị chỉ lặng lẽ… rời đi. Nhưng cú rời đi ấy khiến cả nhà tôi vỡ trận. Mẹ tôi sau đó phải nhập viện vì sốc.
Anh tôi thì suốt ngày lặng im nhìn màn hình điện thoại, như chờ một tin nhắn tha thứ mà không bao giờ đến.
Còn chị Vy?
Người ta nói chị mua một căn hộ nhỏ ở thành phố, mở tiệm bánh, sống độc thân, tự do và an yên.
Không ai biết chắc… nhưng có lẽ, chị không cần ai “ôm” mỗi tối, chỉ cần… được sống là chính mình.