Tôi về làm dâu nhà chồng được hơn hai năm. Mẹ chồng tôi – bà Tư – là người phụ nữ hiền lành, tằn tiện và kín tiếng. Từ ngày tôi sinh cháu nội đầu lòng, bà thương con thương cháu, sớm tối chẳng để tôi động tay việc gì. Cũng vì thế mà tôi hết mực kính trọng bà.
Nhưng dạo gần đây, tôi thấy bà có những biểu hiện lạ.
Bà hay giật mình, ánh mắt lúc nào cũng như lo sợ. Nhiều lần, tôi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên giữa khuya, và thấy bà lén lút ra góc vườn nghe máy. Có lần, bà làm rơi điện thoại xuống sàn vì tay run đến mức không cầm nổi.
Ban đầu, tôi nghĩ bà có bệnh tuổi già. Nhưng rồi linh tính mách bảo có gì đó không ổn. Tôi bắt đầu để ý hơn. Một đêm, tôi giả vờ đi lấy nước, và thấy bà đang lén ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi nép sau cánh cửa, và những lời bà nói khiến tôi đứng tim:
– Xin mấy chú cho tôi thêm vài ngày… tôi đang cố xoay đủ.
– Đừng đụng đến con trai tôi, nó không biết gì hết…
Tim tôi đập loạn. “Mấy chú” là ai? Sao lại dọa đụng đến chồng tôi?
Tôi kể lại mọi chuyện cho chồng – ban đầu anh không tin. Nhưng rồi khi thấy mẹ chồng cứ mỗi sáng đều đốt giấy gì đó sau nhà, chồng tôi lặng người. Anh nhận ra có gì rất nghiêm trọng, và hai vợ chồng quyết định bí mật gắn camera nhỏ trong gian bếp – nơi mẹ chồng hay ngồi lẩm bẩm vào ban đêm.
Ba ngày sau, chúng tôi sốc nặng khi thấy trên video, bà Tư đang đếm những xấp tiền cũ, ánh mắt hoảng loạn. Và rồi – một người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở cửa bếp, mặc áo khoác đen, đội mũ sụp.
– Bà biết luật rồi. Không trả đủ, cả nhà bà không yên đâu.
Người đó nhận một bọc tiền từ tay mẹ tôi. Còn mẹ – vừa dúi tiền vừa quỳ xuống.
Tôi không kìm được nước mắt. Chồng tôi thì lặng như tượng đá.
Hóa ra…
20 năm trước, bố chồng tôi từng vay một khoản lớn của dân “tín dụng đen” để cứu công ty đang phá sản. Sau đó, ông mất đột ngột trong một vụ tai nạn. Những tưởng món nợ đó đã bị xóa theo thời gian, nhưng hồ sơ vẫn còn. Và người ta bắt đầu gõ cửa đòi lại, kèm theo những lời đe dọa khủng khiếp.
Suốt mấy năm qua, mẹ chồng tôi âm thầm gom góp từng đồng lương hưu, bán dần đất, vàng cưới, và cả tiền tiết kiệm để lo cho cháu cũng bị mang đi trả nợ. Bà không dám nói với ai, sợ con trai biết sẽ suy sụp, sợ tôi biết sẽ rời bỏ gia đình.
Còn người đàn ông đội mũ đen kia, hóa ra là người từng thân tín với bố chồng, nay chuyển sang con đường xám, tìm cách ép nợ bằng mọi giá.
Chúng tôi đưa vụ việc ra pháp luật. Phải mất vài tháng, cùng với sự giúp đỡ của luật sư và công an địa phương, mới gỡ dần được mối rối trong quá khứ.
Hôm ấy, tôi ôm mẹ chồng thật chặt. Lần đầu tiên tôi thấy bà khóc – khóc như một đứa trẻ.
– Mẹ xin lỗi vì đã giấu con…
Tôi siết lấy bàn tay gầy guộc của bà:
– Mẹ không bao giờ phải xin lỗi. Mẹ đã che chắn cho chúng con suốt cả một cơn giông…