Thấy con của giúp việc giống hệt chồng, vợ làm xét nghiệm ADN và kết quả khiến bà khóc hết nước mắt …Hồng, 33 tuổi, là một nhân viên văn phòng điềm đạm, có một mái ấm nhỏ mà ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Chồng cô – anh Phong – là kỹ sư điện tử, thường xuyên đi công tác xa nhà. Họ có một cậu con trai 6 tuổi kháu khỉnh và một căn nhà khang trang ở khu ngoại ô yên tĩnh.
Do công việc bận rộn và không có người thân hỗ trợ, hai vợ chồng thuê một người giúp việc – chị Mai – về trông nhà và chăm sóc con cái khi Hồng đi làm. Mai là một người phụ nữ quê miền Tây, góa chồng sớm, đưa con gái nhỏ tên Bé Na lên thành phố kiếm sống. Bé Na năm nay chỉ mới gần 3 tuổi, ngoan ngoãn và rất quấn Hồng.
Tất cả vẫn yên ả trôi qua như bao gia đình khác, cho đến một ngày…
Trong một buổi tối, khi Hồng đang sắp xếp lại tủ ảnh gia đình cũ để in ảnh mới treo phòng khách, cô vô tình thấy một tấm ảnh chụp chồng mình năm 4 tuổi – lúc ấy anh Phong có đôi mắt dài, đuôi mắt xếch nhẹ, mũi cao, gương mặt sáng sủa đến lạ.
Nhưng điều khiến Hồng chết lặng là khi ánh mắt cô lướt đến gương mặt Bé Na – con của chị giúp việc. Cô bé… giống hệt anh Phong khi còn nhỏ. Không chỉ là nét mặt – mà cả nụ cười, đôi mắt và cách nghiêng đầu khi cười toe toét.
Ban đầu, Hồng gạt đi ngay ý nghĩ đó. Cô tự trấn an bản thân rằng có nhiều người trùng nét, trẻ con lại hay giống người lớn. Nhưng sự nghi ngờ – một khi đã trỗi dậy, rất khó để dập tắt.
Những ngày sau đó, Hồng bắt đầu để ý kỹ hơn. Phong hay chơi với Bé Na, có khi còn bế ẵm, hôn trán bé một cách trìu mến – điều mà anh thường không làm với những đứa trẻ khác. Khi đi làm về mệt, Phong không ôm con trai đầu lòng mà lại cúi xuống xoa đầu bé gái con giúp việc.
Những biểu hiện nhỏ ấy, nếu không có nghi ngờ ban đầu, có lẽ Hồng sẽ bỏ qua. Nhưng giờ đây, từng cái liếc mắt, từng cử chỉ thân mật – lại như một nhát dao cứa vào lòng cô.
Một đêm khi chồng đi công tác, Hồng quyết định âm thầm lấy mẫu tóc của Bé Na và cả con trai mình để đi xét nghiệm ADN. Cô nói với bản thân rằng: “Chỉ là để dập tắt hoài nghi, rồi thôi…”
Ngày cầm kết quả xét nghiệm, Hồng như ch/ết đ/ứng…
Bé Na – không phải con của chị giúp việc như cô vẫn nghĩ. Cô bé ấy… là CON GÁI RUỘT của chồng cô – Phong….
…Hồng buông tờ giấy xét nghiệm xuống, tay run bần bật, tim đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực. Cô ngồi sụp xuống nền nhà lạnh buốt, không còn đủ sức gào lên, chỉ có nước mắt trào ra như suối. Câu chữ trong tờ kết quả vẫn còn văng vẳng trong đầu:
“Xác suất huyết thống giữa ông Phong và Bé Na: 99,99% – Quan hệ cha ruột – con ruột.”
Cả đêm đó, Hồng không ngủ. Cô ngồi một mình trong bóng tối, lặng lẽ nhìn hai đứa trẻ đang say ngủ: con trai cô – và… đứa bé gái là kết quả của một sự phản bội mà cô chưa từng dám nghĩ tới.
Sáng hôm sau, Hồng gọi chị Mai lên phòng khách. Không vòng vo, cô đặt tờ giấy xét nghiệm lên bàn.
– Em chỉ muốn nghe sự thật, không còn gì khác.
Chị Mai nhìn thấy dòng chữ trên kết quả, lập tức tái mặt, toàn thân như đông cứng. Một lúc lâu sau, nước mắt bắt đầu rơi trên má người phụ nữ ấy. Chị ôm mặt, nức nở:
– Em xin lỗi chị Hồng… Em không cố tình giấu, em… em không dám…
Hồng cắn chặt môi:
– Vậy ra là thật. Em với chồng chị… đã từng?
Chị Mai gật đầu, nghẹn ngào:
– Lúc đó… là cách đây gần bốn năm… Em chỉ là người làm thuê ở công trình anh Phong giám sát. Hôm đó em bị tai nạn nhỏ, phải nhập viện. Anh ấy là người duy nhất đưa em vào viện, chăm sóc mấy ngày. Rồi… em yếu lòng, ảnh cũng… tụi em chỉ có một lần duy nhất. Sau đó anh ấy bảo sẽ chịu trách nhiệm, nhưng khi biết em có thai, anh bảo không thể để gia đình biết, khuyên em đừng nói gì cả…
– Vậy tại sao lại đến làm giúp việc nhà tôi? – Hồng ngắt lời, giọng bắt đầu lạnh tanh.
– Em không cố ý đâu chị. Thật lòng là em không biết đây là nhà của ảnh. Em được người quen giới thiệu công việc. Chỉ đến khi gặp anh Phong ở nhà chị… em mới biết. Nhưng lúc đó em đã ký hợp đồng rồi… mà chị đối xử quá tốt với em, em không dám mở miệng. Em chỉ muốn con bé được ăn học tử tế, sống yên ổn. Em thề là chưa từng có ý gì khác…
Hồng im lặng thật lâu. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn. Tổ ấm mà cô tin tưởng bỗng chốc trở thành một vở kịch. Người chồng mẫu mực, người giúp việc hiền lành, đứa bé xinh xắn – tất cả đều nhuốm màu dối trá.
Cô lặng lẽ dọn đồ của mình và con trai về nhà mẹ đẻ ngay trong chiều hôm đó. Trước khi đi, cô nói một câu duy nhất với chồng – người vừa đáp chuyến bay về sau khi cô gửi tấm ảnh kết quả ADN qua tin nhắn:
– Em không cần anh giải thích. Nhưng anh cần chịu trách nhiệm với cả hai đứa trẻ, không chỉ với con của em.
Phong sững sờ, nhưng không thể nói gì. Anh chỉ cúi đầu, bất lực nhìn vợ và con rời đi, bóng lưng người phụ nữ từng là cả thanh xuân của anh đang xa dần – và có thể là mãi mãi.
Ba tháng sau, Hồng bắt đầu quen dần với cuộc sống mới. Cô đưa con đi học, trở lại công việc, và mỗi tối đều khóa cửa sớm, không muốn ai chạm vào thế giới của mẹ con cô nữa.
Phong thì vẫn gửi tiền đều đặn, thường xuyên đến thăm con trai và… cả Bé Na. Anh đề nghị chu cấp cho cả hai mẹ con chị Mai, đưa Bé Na đi khám, cho học trường tốt. Nhưng dường như… sự chăm sóc ấy chẳng còn làm Hồng cảm động.
Một ngày nọ, khi đưa con đi công viên, Hồng thấy từ xa Phong đang chơi cùng Bé Na. Cô bé cười tít mắt khi được bế lên cao, giống hệt nụ cười ngày xưa của anh Phong mà cô từng yêu tha thiết. Cô đứng lặng nhìn một lúc, rồi quay đi, lòng thắt lại…
Dù có tha thứ hay không, sự thật vẫn không thể thay đổi: Chồng cô có hai đứa con – với hai người phụ nữ khác nhau. Và cô… phải học cách sống với điều đó.
Cuộc sống có những cú sốc không ai ngờ tới. Nhưng đôi khi, đau đớn nhất lại không phải là sự phản bội – mà là việc mình buộc phải chấp nhận nó, để bước tiếp.