Thái là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học, dù có năng lực nhưng vẫn lận đận trong sự nghiệp vì không có ai ch;;ống lưng

Thái là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học, dù có năng lực nhưng vẫn lận đận trong sự nghiệp vì không có ai ch;;ống lưng. Bỗng một ngày Thái lọt vào mắt xanh của mẹ con giám đốc công ty, bà hứa sẽ gả con gái cho với điều kiện anh phải ở rể. Vì muốn có hộ khẩu thủ đô, Thái gật đầu đồng ý sau một đêm suy nghĩ. Nhưng 4 năm sau Thái mới phát hiện ra s;;ự thật đ;;ộng tr;;ời sau một lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ vợ và vợ…

Thái là chàng trai quê ở một huyện miền núi Nghệ An, học giỏi, cần cù, và đầy khát vọng đổi đời. Ngày đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội, cậu đã bật khóc giữa sân trường cấp ba vì biết mình vừa đặt được một chân vào cánh cửa thủ đô.

Nhưng Hà Nội không dễ thở với một người “không hộ khẩu, không quan hệ, không tiền”. Thái học giỏi thật, nhưng ra trường đi xin việc thì năm lần bảy lượt bị từ chối chỉ vì không có “người nhà trong ngành”.

Thái làm đủ nghề: từ kỹ sư công trình, đến chạy grab, rồi viết phần mềm thuê. Vừa làm, vừa học thêm buổi tối, nhưng cái “mác dân tỉnh lẻ” vẫn như một vách ngăn vô hình khiến anh mãi không ngóc đầu lên được.
Rồi một ngày, bước ngoặt đến từ một lần anh đi lắp máy tính cho công ty thiết kế nội thất của bà Phượng – một nữ giám đốc gần 60 tuổi, ăn nói sắc sảo, có con gái duy nhất là Uyên – du học sinh ngành nội thất, vừa về nước.

Bà Phượng để ý Thái. Một thanh niên chăm chỉ, cao ráo, nói năng lễ phép, lại có bằng kỹ sư chính quy – không dễ tìm ở cái đất Hà Nội này. Bà chủ động mời Thái về làm trưởng phòng IT, rồi mời ăn cơm, rồi hỏi chuyện đời tư.

Một tối muộn, bà Phượng nói thẳng:

– Cô không vòng vo. Cô thích con rể như cháu. Nếu cháu đồng ý lấy Uyên, ở rể nhà cô, sau này tất cả tài sản này cô giao lại hết. Cháu cũng sẽ có hộ khẩu Hà Nội ngay. Chỉ có điều… phải nghe lời gia đình.

Thái về, trằn trọc cả đêm. 26 tuổi, không hộ khẩu, không nhà cửa, ba mẹ ở quê thì già yếu, công việc mãi chẳng ổn định. Còn giờ, một bước có nhà, có vợ đẹp, có sự nghiệp.

Sáng hôm sau, Thái gật đầu.

Cuộc sống sau đó diễn ra như mơ. Uyên tuy hơi lạnh lùng nhưng sống ngăn nắp, chỉn chu. Bà Phượng yêu chiều con rể hết mực – giao cho công ty chi nhánh, giới thiệu đối tác, thậm chí còn lo luôn giấy tờ hộ khẩu mới.
4 năm trôi qua.

Một tối, Thái đi công tác về sớm hơn dự kiến. Vừa đến cửa, định mở cửa vào thì nghe tiếng mẹ vợ và vợ nói chuyện trong phòng khách.

Giọng bà Phượng.

…Giọng bà Phượng trầm thấp, không còn ngọt ngào như mọi ngày: “Nó sắp sang tên cái chi nhánh công ty rồi đấy. Tao đã bảo rồi, cái giống tỉnh lẻ thì dễ dụ. Chỉ cần chút bổng lộc, chút tình cảm là bám lấy ngay.”

Uyên thở dài: “Con biết… Nhưng nhiều lúc con thấy tội. Ảnh sống tử tế, lại lo lắng cho nhà mình thật lòng.”

Bà Phượng cười nhạt, chất giọng chua chát: “Tử tế? Nó tử tế vì nó biết thân phận. Nó tưởng được làm giám đốc là nhờ giỏi giang à? Nếu không phải tao đứng sau dọn đường, lo giấy tờ hộ khẩu, đẩy người của mình ra để đưa nó vào, thì nó giờ vẫn ngồi viết phần mềm thuê đâu đó.”

Uyên im lặng. “Con phải nhớ, con lấy nó là để giữ công ty. Lúc đầu, tao đâu định để mày cưới nó. Nhưng đám con trai Hà Nội giờ chẳng đứa nào chịu ở rể, lại kiêu căng, nên tao mới nhắm vào thằng này. Nó ngoan, biết điều. Cưới xong là ngoan ngoãn làm theo mọi lời tao nói.”

Thái đứng chết lặng sau cánh cửa.

Từng lời, từng chữ như lưỡi dao đâm vào lồng ngực anh.

Anh tưởng mình được chấp nhận, được yêu thương, được tôn trọng vì nỗ lực và lòng thành.

Không ngờ, mọi thứ chỉ là một ván bài được tính toán kỹ lưỡng.

Ngay cả tình yêu, hôn nhân, công việc – tất cả đều là mồi nhử.

Anh đã bị biến thành con tốt – một công cụ để bà Phượng thâu tóm quyền lực, giữ chặt công ty trong tay gia đình mình, mà không phải chia sẻ cho ai xa lạ.

Còn Uyên – người vợ mà anh đã cố gắng vun đắp tình cảm suốt 4 năm – hoá ra cũng chỉ là kẻ đồng lõa trong một cuộc hôn nhân có chủ đích.

Thái quay người, lặng lẽ rời khỏi căn nhà mà anh tưởng là tổ ấm.

Tối hôm đó, anh ngủ ở công ty. Không ai gọi, không ai hỏi.

Sáng hôm sau, Thái gửi đơn xin từ chức lên ban giám đốc và trao lại toàn bộ quyền điều hành chi nhánh. Trong đơn, anh không nhắc lý do. Anh chỉ viết vỏn vẹn một dòng: “Cảm ơn vì bài học. Tôi cần bắt đầu lại từ con số 0 – lần này bằng chính đôi chân của mình.”

Anh rời khỏi Hà Nội, quay về Nghệ An, bắt đầu làm lại – bằng một dự án khởi nghiệp nhỏ do chính anh ấp ủ bấy lâu, nhưng trước giờ chưa từng có cơ hội thực hiện.

Và rồi…

Related Posts

Hoàn cảnh cực kì đáng thương của người đàn ông “mượn vợ” 10 năm khiến ai cũng bật khóc: Cố gắng đi vay 320 nghìn mua 2 con gà chưa kịp ăn “vợ mượn” đã nhanh chóng dọn đồ bỏ đi!

Mới đây trên mạng xã hội lan truyền câu chuyện người đàn ông cưu mang người phụ nữ 10 năm. Đến thời điểm hiện tại, người con…

Cưu mang “vợ mượn” 10 năm đến tuổi xế chiều thì bà về với chồng cũ và các con, người đàn ông bật khóc một thân một mình trong căn nhà mục n::át

Mới đây trên mạng xã hội lan truyền câu chuyện người đàn ông cưu mang người phụ nữ 10 năm. Đến thời điểm hiện tại, người con…

Chồng đi công tác xa, đang ngủ ngon lành thì bố ck vào thì thầm vào tai con dâu một điều cực s//ốc

hồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng lớn. Công việc bận rộn, đi công tác như cơm bữa….

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con trai tò mò đào tung vườn lên và tìm thấy thứ b/ẽ b;/àng…

Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con…

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e” về quê ngay tr;/o;/ng đ/ê/m

Mẹ già sống trong chòi lá, ngày con trai đón về biệt thự 8 tầng, cô con dâu chỉ hỏi đúng một câu khiến bà “qu/a/y x;/e”…

Một góc quay khác của camera: Trời ơi người mẹ gào thét ngăn con dâu tiễn con tra//i về suối vàng, nhưng “á…c n/hân” vẫn làm một hàn//h động khungkhiep này mất hết tính người…

Như VietNamNet đã đưa, Công an tỉnh Phú Thọ vừa tạm giữ hình sự đối với Hà Thị Lai Hạ (23 tuổi, trú khu 1, xã Phú…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *