Suốt 7 năm trời, người phụ nữ gánh gồng nu-ôi mẹ chồng tai biến khiến cả làng nể phục, cho đến ngày bà m-ất, cả làng đến viế;/ng thì đều không được vào, gọi công an tới thì mới ngã ngửa ra, đằng sau đứa con dâu ngoan hiền chính là…
Suốt 7 năm, người dân trong làng Đông nể phục bà Hà – cô con dâu hiền thảo nhất xóm.

Chồng m-ất sớm trong ta;/i nạ;/n, bà không đi bước nữa. Một mình gồng gánh nuôi mẹ chồng bị t-ai bi-ến nằm liệ;/t, không nói được, cũng chẳng thể tự ăn uống hay vệ sinh.
Hễ ai đi ngang qua cũng đều nghe tiếng bà Hà đều đặn:
— Mẹ ăn miếng cháo nhé…
— Mẹ ơi, đừng sợ… có con đây…
Mỗi sáng, bà đẩy xe lăn cho mẹ chồng ra ngồi hóng nắng. Mỗi chiều, lại thấy bà lom khom giặt chăn, thay ga, đổ bô, lau người.
Ai cũng nói:
— Thứ con dâu như này, đốt đuốc mười làng không có một.
— Bà cụ kiếp trước chắc phải tu mấy đời mới gặp được đứa con dâu như thế.
Cho đến một ngày, tin bà cụ mất lan khắp làng. Cả xóm ùn ùn kéo đến viếng. Nhưng cổng nhà khóa kín. Không vòng hoa, không cỗ bàn, không hương khói.
Người ta gõ cửa không ai trả lời, gọi tên bà Hà cũng chẳng thấy đâu. Một vài người sốt ruột trèo tường vào thì lập tức hét lên:
Chỉ có mùi hôi t-;hối khủng khiếp!
Công an được gọi đến. Khi phá khóa vào nhà, họ ngã ngửa ra, trời ơi ai mà tin được đứa con dâu ngoan hiền lại làm ra chuyện này…