Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã…

Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã…

Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về.”

Thế nhưng chiến trường á-c li-ệt, ông bị th;/ương nặng, trí nhớ mất một phần, rồi lạc sang đất Lào, sống nhờ một gia đình nông dân. Phải đến tận 22 năm sau, khi ký ức bắt đầu trở lại, ông mới lần dò được đường về quê cũ…

Ngôi làng nhỏ ngày xưa nay đã khác. Cổng nhà ngày ấy vẫn còn vết khắc 2 chữ Q-H lồng tim. Ông run rẩy gõ cửa. Và rồi…

ông sững sờ ch;/ết lặng, người ra mở cửa không phải vợ ông, mà là… hóa ra vợ ông đã…

…mất cách đây 7 năm, sau một trận bạo bệnh kéo dài.

Người mở cửa là một cô gái trẻ chừng đôi mươi, đôi mắt có nét gì đó rất quen. Cô lặng người nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục cũ, vai đeo ba lô đã sờn, ánh mắt ngơ ngác như lạc vào một giấc mơ.

“Bác… bác tìm ai ạ?”

Ông Quang nghẹn giọng: “Cô… cô là ai? Đây… có phải là nhà bà Hoa không? Vợ tôi… vợ tôi là Hoa…”

Cô gái bối rối, bước lùi vào trong gọi lớn:
“Mẹ ơi, có người lạ tìm bà ngoại!”

Từ trong nhà, một người phụ nữ trung niên bước ra, dáng vẻ vững chãi nhưng ánh mắt thoáng run rẩy khi nhìn thấy ông Quang. Một lúc sau, bà cất giọng, rất khẽ:

“Ông… là ông Quang… phải không?”

Ông gật đầu, môi run run: “Cô là…?”

Người phụ nữ ấy bước đến gần, rưng rưng nói:
“Tôi là Hương… con gái ông và mẹ Hoa.”

Câu nói như một tia sét giáng xuống ông Quang.

Tim ông thắt lại. Bàn tay buông thõng, chiếc ba lô rơi xuống nền gạch cũ. Mắt ông nhòe đi.

“Con… con gái tôi?” – ông thì thào.
“Phải. Mẹ vẫn chờ ông. Cả đời mẹ chưa từng đi bước nữa. Bà cứ tin là ông chưa chết, chỉ là đang bị kẹt ở đâu đó. Mỗi năm, mẹ đều ra bờ ao ngóng ông về. Đến tận khi mất, mẹ vẫn nắm chặt tấm hình cũ hai người chụp chung.”

Ông Quang không kìm được nữa, òa lên khóc như một đứa trẻ. Gục xuống bậc thềm, ông lặp đi lặp lại: “Tôi đã về muộn… tôi đã về muộn mất rồi…”

Trong nhà, cô bé cháu ngoại – người vừa mở cửa – chạy lại ôm lấy ông:
“Ông ơi, ông đừng khóc. Ngoại từng kể về ông. Ngoại nói ông là người hùng, ông sẽ trở về.”

Ông ôm lấy đứa trẻ, nước mắt tuôn như mưa, ướt cả mái tóc thơm mùi nắng. Sau lưng ông, tấm cửa gỗ khẽ khép lại, để mặc tiếng gió đưa hương lúa non thoảng qua – như lời bà Hoa thủ thỉ từ nơi xa:
“Em đã giữ lời… Giờ thì anh đã về rồi.”

Hỏi ChatGPT

Related Posts

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả…

“Táo” quân đời thực, một vợ sống cùng 2 chồng: Tuyên bố chuyện “chă:n g//ối” gây chấn động “2 ch/ày g/iã 1 cối” vẫn hạnh phúc vô cùng

Chuyện một vợ – 2 chồng hay một vợ – 3 chồng không còn xa lạ đối với người dân ở các tỉnh miền Tây. Vì nơi đây khá…

Phim nhhh:ợ:n người già //ngày càng được ưa chuộng tại Nh/ật lý do khiến bao người bật ngửa ngỡ ngàng!

Trong trang phục khỏe khoắn, thiếu nữ tự tin thả dáng trước ống kính. Làn da nâu gợi cảm, thân hình chuẩn cùng gương mặt hút hồn…

Nỗi đau Lan Phương âm thầm chịu đựng suốt 7 năm hôn nhân với chồng Tây, giờ vỡ òa kết thúc bằng tờ đơn l’;’y hô’;’;n A4

“Có những vết thương nhìn thấy được – sẽ có người đến giúp băng bó. Nhưng có những vết thương nằm sâu bên trong, kéo dài nhiều…

Lan Phương từng bị căn bệnh này trước khi ly thân chồng ngoại quốc: Cành biết càng thương chị hơn

“Có những vết thương nhìn thấy được – sẽ có người đến giúp băng bó. Nhưng có những vết thương nằm sâu bên trong, kéo dài nhiều…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *