…mất cách đây 7 năm, sau một trận bạo bệnh kéo dài.
Người mở cửa là một cô gái trẻ chừng đôi mươi, đôi mắt có nét gì đó rất quen. Cô lặng người nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục cũ, vai đeo ba lô đã sờn, ánh mắt ngơ ngác như lạc vào một giấc mơ.
“Bác… bác tìm ai ạ?”
Ông Quang nghẹn giọng: “Cô… cô là ai? Đây… có phải là nhà bà Hoa không? Vợ tôi… vợ tôi là Hoa…”
Cô gái bối rối, bước lùi vào trong gọi lớn:
“Mẹ ơi, có người lạ tìm bà ngoại!”
Từ trong nhà, một người phụ nữ trung niên bước ra, dáng vẻ vững chãi nhưng ánh mắt thoáng run rẩy khi nhìn thấy ông Quang. Một lúc sau, bà cất giọng, rất khẽ:
“Ông… là ông Quang… phải không?”
Ông gật đầu, môi run run: “Cô là…?”
Người phụ nữ ấy bước đến gần, rưng rưng nói:
“Tôi là Hương… con gái ông và mẹ Hoa.”
Câu nói như một tia sét giáng xuống ông Quang.
Tim ông thắt lại. Bàn tay buông thõng, chiếc ba lô rơi xuống nền gạch cũ. Mắt ông nhòe đi.
“Con… con gái tôi?” – ông thì thào.
“Phải. Mẹ vẫn chờ ông. Cả đời mẹ chưa từng đi bước nữa. Bà cứ tin là ông chưa chết, chỉ là đang bị kẹt ở đâu đó. Mỗi năm, mẹ đều ra bờ ao ngóng ông về. Đến tận khi mất, mẹ vẫn nắm chặt tấm hình cũ hai người chụp chung.”
Ông Quang không kìm được nữa, òa lên khóc như một đứa trẻ. Gục xuống bậc thềm, ông lặp đi lặp lại: “Tôi đã về muộn… tôi đã về muộn mất rồi…”
Trong nhà, cô bé cháu ngoại – người vừa mở cửa – chạy lại ôm lấy ông:
“Ông ơi, ông đừng khóc. Ngoại từng kể về ông. Ngoại nói ông là người hùng, ông sẽ trở về.”
Ông ôm lấy đứa trẻ, nước mắt tuôn như mưa, ướt cả mái tóc thơm mùi nắng. Sau lưng ông, tấm cửa gỗ khẽ khép lại, để mặc tiếng gió đưa hương lúa non thoảng qua – như lời bà Hoa thủ thỉ từ nơi xa:
“Em đã giữ lời… Giờ thì anh đã về rồi.”