Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được…

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được…
Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát “tiền tiêu vặt” như học sinh tiểu học.
Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:
“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?

Tôi chỉ biết im lặng.

Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:

“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”

Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:

“Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”

Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.
Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không hỏi han, chỉ nói với tôi:

“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”

Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:

“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”

Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.
Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.

Mẹ tôi chỉ vào từng người, và rồi sau đó, không ai ngờ được…

…khi mẹ tôi đưa mắt nhìn quanh, dừng lại ở tôi rất lâu. Giọng bà yếu ớt nhưng rành rọt:

– Mảnh đất mặt đường… mẹ để lại cho thằng Hưng – con trai cả của bác Hai.

Cả căn phòng im phăng phắc. Tôi chết lặng. Vợ tôi cũng sững sờ, rồi quay sang nhìn tôi, đôi mắt đầy tức tối không thể che giấu.

Bác Hai nghẹn ngào:

– Chị à… sao chị không để cho thằng T. – con ruột của chị?

Mẹ tôi thở hắt, nước mắt rơi xuống gối:

– Vì nó… hai năm không gửi nổi một đồng về quê. Lúc tôi nằm một chỗ cũng không về. Nó là con tôi, nhưng có sống như con đâu?

Tôi định nói gì đó, nhưng bà giơ tay, ra hiệu im lặng.

– Còn thằng Hưng, nó chẳng ruột rà máu mủ gì, nhưng tháng nào cũng gửi về cho tôi hộp sữa, gói thuốc, lần nào đi công tác ngang cũng ghé thăm tôi. Nó gọi tôi là “mẹ”, mà lòng thì hiếu hơn cả con ruột.

Tôi cúi gằm mặt, tim như có ai xé nát. Vợ tôi bên cạnh nghiến răng:

– Nhưng… bà là mẹ chồng tôi. Đất đó đáng lẽ phải thuộc về chồng tôi. Sao lại cho người ngoài?

Mẹ tôi quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt đục ngầu nhưng sắc như dao:

– Con là dâu, nhưng chưa từng gọi ta một tiếng mẹ cho ra hồn. Ta liệt giường, con đứng ngoài xe. Ta nghèo, con khinh. Giờ con đòi đất? Con ơi… cái tình còn không cho được, thì đừng mong nhận cái gì khác.

Sau buổi hôm đó, vợ tôi giận dữ kéo vali bỏ về thành phố trước. Còn tôi ở lại, ngồi bên giường mẹ, nắm bàn tay gầy guộc, nức nở như một đứa trẻ.

– Mẹ ơi… con xin lỗi.

Bà xoa đầu tôi, lắc đầu:

– Mẹ không trách con. Mẹ chỉ tiếc… con từng là một đứa hiền, một đứa biết nghĩ. Giờ sống bên người vợ như thế, con dần đánh mất chính mình.

Một tháng sau, mẹ tôi mất. Đám tang không kèn trống lớn, nhưng người đến viếng đông. Trong đó, thằng Hưng – đứa cháu không máu mủ – là người đỡ linh cữu mẹ tôi ra mộ.

Tôi đứng nhìn, nước mắt cứ chảy.

Có những điều, mất rồi mới biết nó quý đến chừng nào.
Nhưng có những người – một khi ta không biết trân trọng – thì họ sẽ lặng lẽ rời đi, mang theo cả phần yêu thương cuối cùng…

Related Posts

“Già rồi chỉ tổ đ-á;/i khai, chật nhà” – Bà cụ bị con đẩ-y ra ở gần chuồng gà ngủ tạm. Đêm mưa cuối cùng, bà bỗng biến mất… Hai tháng sau, cả dòng họ s-ững s-ờ khi nhận được tờ giấy từ nơi không ai ngờ đến…

“Già rồi chỉ tổ đ-á;/i khai, chật nhà” – Bà cụ bị con đẩ-y ra ở gần chuồng gà ngủ tạm. Đêm mưa cuối cùng, bà bỗng…

Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh t;ự gi;ác bỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph;át đi/ên khi thấy trước mặt là…

Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh t;ự gi;ác bỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph;át đi/ên khi thấy trước mặt là…Ngày ấy,…

Bé Gáι Ve CҺaι NҺặt Tượпg Quaп Âm Bể Từ Bã/ι Rá//c – Được TҺứ Mà Ngườι Gιàu Cũпg KҺȏпg Mua Được…

Bé Gáι Ve CҺaι NҺặt Tượпg Quaп Âm Bể Từ Bã/ι Rá//c – Được TҺứ Mà Ngườι Gιàu Cũпg KҺȏпg Mua Được… Sáng sớm, khi mặt trời…

Lũ về, bầu trời đen kịt, nước dâng ngậ//p sân chỉ trong một đêm. Ở căn nhà nhỏ chênh vênh bên sườn đồi, chị T – bụng mang dạ chửa tám tháng rưỡi

Lũ về, bầu trời đen kịt, nước dâng ngập sân chỉ trong một đêm. Ở căn nhà nhỏ chênh vênh bên sườn đồi, chị T – bụng…

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng…

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng…Tôi là Hưng, một…

Cả nước hướng về Đài truyền hình Việt Nam xin “Th::a lỗi ” cho BTV Khánh Trang chỉ một lần này thôi

Thủ tướng yêu cầu Bộ Công an chỉ đạo công an các đơn vị, địa phương điều tra, xử lý hình sự các tổ chức, cá nhân…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *