Sau ngày mẹ m;/ất, căn nhà cấp 4 ở vùng quê cằn cỗi chỉ còn lại ba anh em trai. Người cha đã mất từ lâu, để lại mỗi mảnh đất hơn 300m2 với căn nhà cũ, trong đó có một cái bếp xiêu vẹo ở phía sau vốn từ lâu đã bỏ hoang.
Họp mặt để chia tài sản, ba anh em quyết định rút thăm chia đất cho công bằng. Người anh cả và anh hai may mắn rút được phần đất mặt tiền – nơi có nhà chính và vườn rộng. Phần còn lại, nhỏ nhất, nằm khuất sau nhà – chỉ có mỗi cái bếp cũ đổ nát – rơi vào tay người em út tên Minh.
Cả hai anh cười mỉ/a:
“Số mày đúng là chỉ hợp với… nồi niêu xoong chảo.”
“Thôi, có chỗ che nắng che mưa là được rồi. Còn hơn trắng tay.”
Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi về dọn dẹp cái bếp. Ai cũng tưởng cậu em út sẽ buồn, sẽ đòi chia lại. Nhưng mấy ngày sau, Minh âm thầm bắt đầu sửa lại gian bếp. Không gọi thợ, không nhờ hàng xóm, chỉ một mình cặm cụi ngày đêm.
Rồi một hôm, khi đang đục sàn gạch cũ để trồng vài luống rau sau bếp, Minh bất ngờ phát hiện… một miếng gạch lạ được lát lệch. Cậu lấy đèn pin rọi vào và tìm thấy một hộc gỗ âm sâu xuống đất.
Hóa ra bên trong là một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ, nhưng lại đựng toàn là… Nghe được tin, 2 anh trai vội vàng bán hết đất mặt tiền quay về năn nỉ chú út nhưng thật không ngờ…