
…Ông Lâm đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa. Không khí trong phòng im ắng đến mức ông nghe được cả tiếng tim mình đập dồn dập. Đèn ngủ hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu, phủ lên tấm lưng nhỏ nhắn của Thư đang nhịp nhàng theo hơi thở. Chiếc chăn mỏng đắp hờ hững, để lộ bờ vai trắng mịn và lọn tóc xõa ra gối.
Không có Hưng.
Ông nhìn quanh căn phòng – gọn gàng, sạch sẽ. Chiếc balô công tác của Hưng không thấy đâu. Lúc này ông mới sực nhớ… hôm qua con trai ông báo sẽ đi tỉnh hai ngày để khảo sát công trình. Nghĩa là…
Tiếng rên rỉ những đêm trước, là của ai?
Bàn tay ông run run kéo cánh cửa lại, khép lại sự thật vừa bàng hoàng, vừa bẽ bàng. Nhưng trái tim ông thì không khép lại được nữa. Nó đã mở ra một cánh cổng nguy hiểm – nơi mà lý trí không kiểm soát nổi.
Từ hôm đó, ông Lâm sống như người mất hồn. Ông không còn la mắng con dâu nữa, mà ngược lại, có phần dịu hơn. Mỗi sáng, khi Thư quét sân, ông lặng lẽ ngồi bên hiên nhìn cô, ánh mắt dài hơn cần thiết. Khi Thư cúi xuống rửa rau, ông viện cớ ra giếng gánh nước. Cái dáng cong người, giọng nói nhẹ nhàng… dần trở thành nỗi ám ảnh của ông.
Ông cố cưỡng lại. Nhưng càng cưỡng, lòng càng dậy sóng.
Một chiều nọ, Thư ngồi giặt áo ngoài sân. Nước mưa còn đọng lại thành từng vũng nhỏ, phản chiếu trời chiều ảm đạm. Ông Lâm bước ra, trên tay cầm áo len cũ:
– Con giặt giúp bố cái này với…
– Dạ được ạ. – Thư ngước lên, mỉm cười, nụ cười khiến tim ông đập lạc nhịp.
Ông ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt không giấu được sự chao đảo.
– Hưng… công việc bận quá hả con? Gần đây bố ít thấy nó ở nhà.
Thư thoáng ngập ngừng:
– Dạ, ảnh đi suốt…
Ông gật đầu, rồi không hiểu vì sao, buột miệng:
– Nếu… nếu nó không tốt với con, thì… còn có bố ở đây.
Thư ngẩng lên, đôi mắt ngỡ ngàng. Không khí bỗng chững lại. Ông cũng bất động. Chính ông cũng không tin nổi lời vừa nói ra.
Nhưng rồi… một buổi tối, khi ông đang lặng lẽ ngồi đọc báo, Thư mang ly nước cam đến. Tay cô khẽ chạm tay ông. Không rõ cố ý hay vô tình.
Cái chạm nhẹ ấy… bắt đầu cho một chuỗi những thứ không ai ngờ đến.