Ông nội chăm cháu g;ái 10 t;uổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…Ở cuối con hẻm nhỏ, có một căn nhà cũ lúc nào cũng vang tiếng cười trẻ thơ và tiếng ho khẽ của một ông lão ngoài bảy mươi. Nhưng vào một buổi chiều, bà hàng xóm bỗng bắt gặp một cảnh tượng lạ lùng khiến lòng bà như bị ai nắm chặt…
Mỗi buổi chiều đúng 4 giờ, bà Sáu lại thong thả bước qua con hẻm nhỏ, tay xách giỏ có vài quả xoài chín hoặc mấy cái bánh mới mua ở chợ. Điểm đến quen thuộc là nhà ông Tư – một ông giáo già về hưu, sống cùng cháu gái 10 tuổi tên Thảo. Căn nhà cũ kỹ ấy vốn yên tĩnh, giờ lại rộn ràng từ ngày có bóng dáng nhỏ nhắn của cô bé.
Ông Tư vốn hiền lành, ít nói. Cuộc đời ông trải qua nhiều mất mát: vợ mất sớm, con trai đi xuất khẩu lao động xa xứ, con dâu không may gặp t;ai n;ạn qua đời. Thảo – đứa cháu gái duy nhất – được gửi về cho ông chăm sóc. Từ ngày ấy, căn nhà như có thêm ánh nắng, còn ông Tư cũng tìm lại được ý nghĩa sống.
Hằng ngày, ông dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, đưa cháu đi học, rồi về nấu cơm trưa. Chiều lại lọ mọ đi đón cháu, kèm cháu học bài. Ông không chỉ dạy Thảo kiến thức mà còn dạy cách sống tử tế, biết yêu thương và chia sẻ. Trong xóm, ai cũng khen hai ông cháu tình cảm, ngoan ngoãn.
Bà Sáu quý ông Tư lắm. Thỉnh thoảng bà trêu:
– “Ông thuê người phụ đi, chứ già cả rồi trông cháu cực lắm!”
Ông Tư chỉ cười hiền:
– “Cháu mình, tự tay chăm mới yên tâm bà ạ.”
Nhưng buổi chiều hôm ấy, khi đi ngang qua, bà Sáu bỗng khựng lại. Qua khe cửa sổ khép hờ, bà thấy ánh đèn vàng hắt ra, và ông Tư đang ngồi sát bên cháu Thảo. Điều khiến bà bất ngờ là ông cầm cây bút, run run viết gì đó lên… tay cháu. Cô bé ngồi im lặng, không phản ứng gì.
Bà Sáu nheo mắt. Hình như… là chữ? Sao ông không viết vào giấy, mà lại viết lên da tay cháu? Một ý nghĩ mơ hồ và khó chịu thoáng qua khiến tim bà đập mạnh.
Tối đó, bà trằn trọc mãi không ngủ được. Những câu hỏi lặp đi lặp lại: “Ông Tư làm gì cháu vậy? Sao phải bí mật thế?” ..