Ở vùng quê ven sông, nhắc đến ông Tám và bà Tâm, ai cũng nể phục. Hai ông bà nổi tiếng là nông dân chịu khó, suốt hơn 20 năm gắn bó với nghề nuôi cá. Không chỉ lo cho gia đình, họ còn sẵn sàng tạo việc làm cho bà con lối xóm – từ người trẻ khỏe đến người già yếu – ai cần là ông bà nhận vào làm.
Năm nào ao cá nhà ông cũng được mùa. Tới vụ thu hoạch, tiếng cười nói rộn ràng khắp xóm. Vậy mà năm nay, mọi thứ bỗng chốc đảo lộn.
Ban đầu, ông Tám chỉ thấy vài chục con cá nổi bụng trắng phau. Ông nghĩ chắc do thay đổi thời tiết, nước chưa kịp xử lý. Nhưng chỉ vài ngày sau, số lượng chết tăng chóng mặt: từ một trăm con… rồi tới hàng nghìn. Và sáng nay, ông đứng chết lặng bên bờ ao, nhìn cả mặt nước trắng xóa xác cá nổi lềnh bềnh.
Bà Tâm ôm mặt khóc nức nở, còn bà con tụ tập quanh ao ai cũng thương xót. Mất mùa cá nghĩa là cả gia đình trắng tay, tiền nợ thức ăn, giống, thuốc… chồng chất.
Ông Tám trằn trọc mấy đêm, không tin chỉ vì thiên nhiên mà mất sạch như vậy. Ông âm thầm gắn camera gần khu vực ao, giấu kín chuyện này với mọi người.
Hai hôm sau, ông sững sờ khi xem lại đoạn ghi hình: giữa đêm tối, bóng một người đàn ông lén lút tiến lại bờ ao, trong tay cầm can nhựa. Hắn đổ thẳng chất lỏng xuống nước, rồi vội vã rời đi.
Ánh đèn hắt vào gương mặt quen thuộc… chính là Hùng – người làm thuê cho ông hơn 3 năm nay.
Khi bị gọi lên đối chất, Hùng cúi đầu im lặng. Mãi sau mới ấp úng:
– Tôi… tôi ghen tức… Năm nào ông bà cũng được mùa, còn tôi nuôi mãi chẳng bằng… Tôi chỉ muốn ông bà mất mùa, chứ không nghĩ…
Ông Tám siết chặt nắm tay, giọng nghẹn lại:
– Cậu hại tôi thì cũng hại cả bao nhiêu người đang trông vào vụ cá này.
Bà Tâm không nói gì, chỉ đứng quay mặt đi lau nước mắt.
Ngày hôm sau, tin về chuyện này lan khắp xóm. Bà con vừa thương ông bà Tám, vừa giận cái thói “ghen ăn tức ở” đã phá nát bao nhiêu mồ hôi công sức.
Nhìn ao cá trống trơn, ông Tám thở dài. Nhưng rồi ông quay sang bà Tâm, bàn tay chai sần siết chặt:
– Mình còn sức thì còn làm lại được. Cá chết rồi, nhưng lòng mình đừng để chết theo…
Sau vụ cá chết, nợ nần đeo bám nhưng ông Tám vẫn không bỏ nghề. Ông nói với bà Tâm:
– Cá chết thì thả lại, khó khăn thì vượt qua. Mình đã từng tay trắng mà gây dựng được, thì lần này cũng vậy thôi.
Bà Tâm ban đầu còn lo lắng, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của chồng, bà cũng gật đầu. Hai ông bà bán đi một con bò, gom góp thêm ít tiền từ họ hàng, mua lại giống cá mới. Lần này, ông Tám đầu tư cải tạo lại toàn bộ ao: lắp hệ thống lọc nước, đặt camera giám sát khắp bờ, và dựng hàng rào cao hơn.
Bà con trong xóm, nhớ ơn những lần ông bà giúp đỡ, cũng góp sức: người cho vay ít tiền không lấy lãi, người đem cho vài bao thức ăn, người giúp cải tạo ao.
Hơn một năm sau, vụ cá mới đến ngày thu hoạch. Sáng hôm đó, cả xóm lại rộn ràng tiếng cười, tiếng quẫy nước. Ao cá nhà ông Tám sáng lấp lánh, những con cá trắm, cá mè béo tròn được vớt lên chất đầy rổ. Thương lái đứng chờ sẵn, trả giá cao vì cá ngon, sạch, lại được tiếng “ao của ông Tám”.
Khi những rổ cá cuối cùng được đưa lên xe, bà Tâm rơm rớm nước mắt, khẽ nói:
– Mình thấy không, mình lại được mùa rồi…
Ông Tám mỉm cười, bàn tay chai sạn siết lấy tay vợ:
– Ừ… vì mình không để lòng mình chết theo mùa cá năm trước.
Câu chuyện của ông bà Tám trở thành tấm gương ở khắp vùng: rằng dù bị hại, dù mất trắng, nhưng nếu kiên trì, chân thành và biết dựa vào nhau, thì vẫn có thể tìm lại mùa vàng cho cuộc đời.