Ở cữ, mẹ đẻ từ dưới quê lên chăm sóc, thức đêm chăm cháu gầy mất 5 cân thịt. Ngày bà về lại quê, tôi biếu mẹ 5 triệu đi đường, nào ngờ bị mẹ chồng xỉ;;a x;;ói: “Lên chăm cháu mà cũng lấy ti;;ền khác gì ô-sin”
Tôi vừa sinh được hai tháng, cơ thể còn yếu, vết m;;ổ chưa lành hẳn, mỗi bước đi vẫn nhói đau. Bé Bi – con trai đầu lòng của tôi, quấy khóc suốt đêm, khiến tôi kiệt sức. Chồng tôi là dân kỹ sư, đi công trình triền miên, để lại tôi một mình xoay xở với đứa con nhỏ. May mà có mẹ tôi bà Năm, từ quê lên chăm sóc.
Từ ngày mẹ lên, nhà cửa như có thêm ánh sáng. Bà thức đêm thức hôm, bế cháu, ru cháu, nấu cháo, giặt giũ, dọn dẹp. Có hôm tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, thấy mẹ ngồi bên nôi, tay phe phẩy quạt nan, miệng khe khẽ hát ru. Bé Bi ngủ ngon lành, còn mẹ thì mắt trũng sâu, người gầy rộc đi. Tôi xót, bảo mẹ nghỉ, nhưng bà cười.
Chỉ hơn một tháng, mẹ gầy đi năm cân.
Tôi nhìn mà xót, lén nhét thêm thịt cá vào bát mẹ, nhưng bà cứ nhường lại cho tôi, bảo, “Mẹ ăn gì cũng được, con ăn nhiều vào mà có sữa cho cháu.” Tôi chỉ biết ôm mẹ mà khóc.
Đến ngày mẹ phải về quê, tôi lén nhét vào tay bà 5 triệu đồng dặn, “Mẹ cầm mà mua ít đồ ăn ngon, bồi bổ lại sức. Con thương mẹ nhiều.” Mẹ tôi chối, đẩy tay tôi ra, nhưng tôi nhất quyết dúi vào túi bà.
Tôi tiễn mẹ ra bến xe, lòng nặng trĩu. Vừa về đến nhà, mẹ chồng tôi – bà Lan, đã ngồi sẵn ở phòng khách, mặt lạnh như tiền. Bà nhìn tôi, giọng sắc lẻm: “Cô biếu mẹ đẻ năm triệu hả? Lên chăm cháu mà cũng lấy tiền, khác gì ô si;;n đâu!” Tôi như bị tát một cái vào mặt….