Nữ tỷ phú Lý Nhã Lan bước lên khoang hạng nhất với thần thái ngạo nghễ. Là CEO của một tập đoàn công nghệ hàng đầu châu Á, cô quen với sự ngưỡng mộ, với tiếng cúi chào và những cái bắt tay nịnh nọt. Hôm nay, cô bay từ Singapore sang Tokyo để ký một hợp đồng lớn có thể đưa công ty lên tầm quốc tế.
Trên khoang hạng nhất chỉ có vài người. Một trong số đó là một ông lão già, tóc bạc, quần áo giản dị, giày cũ mòn. Ông đang loay hoay đặt vali lên khoang hành lý nhưng tay có vẻ run. Nhã Lan cau mày.
– “Phiền thật. Cụ già mà cũng ngồi hạng nhất à?” – cô lầm bầm, đủ to để ông lão nghe thấy.
Tiếp viên định giúp, nhưng cô gạt tay:
– “Để tôi. Tôi không thích mất thời gian vì sự chậm chạp của người khác.”
Cô giật chiếc vali, nhét lên khoang hành lý một cách lạnh lùng. Ông lão chỉ khẽ cúi đầu:
– “Cảm ơn cô gái. Tôi già rồi, đôi tay này từng mất cảm giác từ thời chiến tranh…”
– “Vâng, thời chiến thì ai chả có chuyện để kể.” – Nhã Lan nhếch mép.
Bầu không khí bỗng lạnh xuống. Nhưng chỉ 10 phút sau khi máy bay cất cánh, một tiếng “bíp bíp” vang lên. Rồi đèn cảnh báo an toàn đỏ rực. Tiếp viên cuống cuồng chạy. Cơ trưởng thông báo: máy bay bị sự cố hệ thống điều khiển, đang tìm người có kinh nghiệm hàng không quân sự.
Cả khoang rối loạn. Bất ngờ, ông lão đứng dậy, ra hiệu cho tiếp viên. Mắt ông không run, tay ông điều khiển từng nút bấm mô phỏng trong cabin như thể đã từng sống với nó cả đời.
Cô tiếp viên thì thầm:
– “Đó là Đại tá Lương – cựu phi công quân sự huyền thoại. Ông từng cứu một đội bay trong chiến tranh bằng chính loại máy bay tương tự.”
Mười phút nữa trôi qua. Dưới sự chỉ đạo của ông Lương, máy bay hạ cánh an toàn khẩn cấp tại sân bay gần nhất. Hành khách vỡ òa. Một người hét lên:
– “Ông ấy cứu chúng ta! Đại tá cứu cả máy bay này!”
Nhã Lan quỳ sụp xuống trước ông, gương mặt không còn chút kiêu ngạo:
– “Cháu… xin lỗi. Cháu thật sự không biết…”
Ông lão nhìn cô, ánh mắt hiền từ:
– “Con gái à, có những thứ tiền không mua được. Và có những người mà cả đời con cũng không đủ tuổi để đánh giá.”