Nỗi đau m-ất chồng còn chưa ng-uôi, tôi đã phải đối mặt với một cơn á-c m-ộng k-inh h-oàng khi gia đình nội đến g-ây kh-ó dễ…
Những ngày sau đám t-ang trôi qua như một thước phim quay chậm. Liên như người vô hồn.
Cô cứ l-ầm l-ũi làm mọi việc, chuẩn bị mâm cơm c-úng anh, chăm sóc mẹ chồng gi-à y-ếu cũng đang s-uy s-ụp, rồi lo lắng cho các con. Mẹ chồng Liên, bà Lan, là một người phụ nữ hiền lành, cả đời chỉ biết lam lũ vì con cái. Sự ra đi của Hải như một nh-át d-ao c-ứa vào t-im bà. Bà y-ếu đi trông thấy, tóc bạc trắng chỉ sau vài ngày, mắt lúc nào cũng đ-ỏ h-oe. Liên càng thương bà hơn. Bà không chỉ là mẹ chồng, mà còn là người thân duy nhất còn lại mang nặng c-ốt nh-ục của Hải. Dù đ-au đ-ớn đến tận cùng, Liên vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, vì bà, vì các con, và vì chính Hải, người đã tin tưởng giao phó mọi thứ cho cô. Cô thầm hứa với anh, sẽ giữ gìn gia đình này thật trọn vẹn, sẽ nuôi dạy các con nên người như cách anh vẫn hằng mong muốn.
Chưa đầy 49 ngày kể từ ngày Hải m-ất, Liên vẫn còn đang ch-ìm trong t-ang tóc, mùi nhang trầm vẫn còn vương vấn khắp căn nhà, thì một buổi chiều muộn, cửa nhà vang lên tiếng gõ. Là anh cả của Hải, anh Lữ, và chị gái Hải, chị Cúc, cùng cô em út của anh, Thảo. Liên hơi bất ngờ. Bình thường, sau đám t-ang, mọi người đều tất bật với công việc riêng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua hỏi thăm. Hôm nay họ đến đông đủ thế này, Liên linh cảm có điều gì đó không ổn.
Cô vội vàng pha trà, mời mọi người ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ đã cũ kỹ. Không khí trong phòng khách n-ặng tr-ĩu. Khác với những lần đến trước, chỉ hỏi thăm sức khỏe mẹ và các cháu, lần này họ lại ngồi im lặng, ánh mắt nhìn Liên có vẻ d-ò x-ét, khó hiểu. Liên cố gắng bắt chuyện: “Mấy anh chị dạo này có khỏe không? Công việc ổn định chứ ạ?”.
Anh Lữ, người ít nói nhất trong nhà, h-ắng gi-ọng, ph-á t-an sự im lặng ng-ột ng-ạt. “Liên này, chúng tôi đến đây cũng là có chuyện muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.”…
Anh Lữ chậm rãi, từng chữ nặng như đá rơi xuống lòng Liên:
— “Cô cũng biết rồi đấy… Hải nó đi đột ngột quá, để lại bao nhiêu việc dở dang. Nhà cửa, đất cát, rồi cả phần hương hỏa của bố mẹ nữa. Chúng tôi bàn bạc với nhau, thấy cần phải sắp xếp lại cho rõ ràng.”
Liên lặng người. Cô chưa kịp hiểu hết ẩn ý, chỉ biết gật đầu:
— “Vâng, em hiểu. Nhưng hiện tại, em vẫn đang lo việc cúng kiếng cho anh Hải, mọi thứ còn ngổn ngang…”
Chị Cúc cắt ngang, giọng có phần sắc lạnh:
— “Chúng tôi không có ý phủ nhận công sức của cô. Nhưng em cũng chỉ là dâu thôi. Phần của Hải, dĩ nhiên vẫn thuộc về các cháu, nhưng mà… quyền quản lý, để cho anh chị em ruột bàn bạc thì hợp lý hơn. Cô còn trẻ, một mình nuôi con, lỡ mai này đi bước nữa thì ai giữ phần tài sản của Hải cho đúng?”
Câu nói như nhát dao xoáy vào tim Liên. Cô thấy mặt nóng bừng, tay run run ôm chặt tách trà. Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh Hải hôm nào còn ngồi đó, nắm tay dặn dò: “Có chuyện gì, em hãy cố gắng giữ lấy nhà, giữ lấy chỗ dựa cho mẹ và các con.”
Thảo – cô em út – vốn hiền lành, nhưng lần này cũng phụ họa:
— “Chị dâu đừng trách, bọn em cũng muốn tốt cho các cháu thôi. Giờ chị cứ đứng tên hết, sau này có chuyện thì khó lắm.”
Liên nhìn mẹ chồng – bà Lan – đang ngồi co ro ở góc giường. Bà im lặng, mắt đỏ hoe, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Sự im lặng ấy khiến Liên càng thêm nghẹn ngào.
Cô hít một hơi sâu, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng cứng rắn:
— “Anh chị à… Em biết mình chỉ là dâu. Nhưng em cũng là vợ hợp pháp của anh Hải, là mẹ của các con anh ấy. Tài sản này, nhà cửa này… là nơi ở của mẹ, của em, của các cháu. Nếu anh chị thực sự thương, hãy để em yên lòng lo tang tóc cho anh Hải trọn 100 ngày đã. Sau đó, mọi chuyện mình có thể ngồi lại, bàn bạc rõ ràng. Còn bây giờ… xin anh chị đừng làm khó em thêm nữa.”
Không khí càng thêm căng thẳng. Chị Cúc đập mạnh chén trà xuống bàn, giọng gắt gỏng:
— “Chúng tôi chỉ sợ cô lấy cớ tang tóc để kéo dài, rồi sau này coi như của riêng! Cô nghĩ bọn tôi không hiểu à?”
Liên tái mặt, đôi mắt rớm lệ. Giữa lúc ấy, bà Lan bất ngờ cất tiếng, giọng khản đặc nhưng dứt khoát:
— “Các con! Đủ rồi! Nhà này… là nơi Hải nó đã ở, đã sống, và là chỗ nương thân duy nhất của vợ nó, con nó. Nếu các con còn coi tao là mẹ, thì đừng ép dâu tao trong lúc nó đang đau đớn thế này…”
Cả phòng sững lại. Liên quay sang nhìn bà, nước mắt tuôn trào.