Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…
Gia đình ông Lâm ở vùng ven sông vốn sống bình lặng. Cho đến ngày định mệnh—vợ ông, bà Hương, m;/ất tích sau buổi đi giặt đồ bên bờ sông. Dân làng phát hiện t-hi th/ể một người phụ nữ trôi dạt cách đó hơn 1km, quần áo và vóc dáng gần như trùng khớp với bà Hương.
Khi nhận được tin, ông Lâm gục ngã.
Không cần giám định quá sâu vì thời gian cấp bách, gia đình đưa th/i th-ể về tổ chức ta-/ng l/ễ theo phong tục. Cả nhà chìm trong tang thương.
Buổi chiều nhậ;/p quan.
Người thân, xóm làng đến đưa tiễn. Thi thể đã được khâm liệ;/m, chuẩn bị đặt vào qu;;an t;;ài.
Bỗng, thằng bé Bin – con út 5 tuổi của bà Hương – từ đâu lao đến, mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, hé;/t lớn:
“Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ!
Cả nhà ch;/ết lặng.
Mọi người tưởng nó quá s;/ốc vì m;/ất mẹ. Nhưng Bin càng gào lên dữ dội, giật đứt cả khăn t;/ang, chỉ tay vào q-/uan tài
“Mẹ nói người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ…
…“Mẹ ở chỗ cái cây cong bên bờ sông! Chỗ có rễ nhô lên, mẹ bảo mẹ đau lắm, con ơi…”
Tiếng thằng bé vang lên giữa đám đông tang lễ đông nghịt, khiến không khí như đông cứng. Ai nấy nhìn nhau, có người rùng mình, có người cố cười trừ, chép miệng:
– Tội nghiệp, nhỏ quá mà đã chịu cú sốc lớn, chắc nó mộng mị thôi…
Nhưng ông Lâm – cha của Bin – không cười. Khuôn mặt ông tái mét, bàn tay run run siết chặt cây gậy.
Cái “cây cong bên bờ sông” mà Bin nói, ông biết rất rõ. Đó là gốc cây gạo già, nằm khuất sau bãi lau, nơi chẳng mấy ai lui tới. Và quan trọng hơn cả… đó là nơi mà bà Hương hay ra ngồi mỗi khi buồn.
Ông Lâm quay sang con trai lớn – anh Dũng – giọng khản đặc:
– Con, đi với cha một chuyến. Đem theo cây đèn pin, và gọi công an xã theo cùng.
Chỉ hơn một giờ sau, cả nhóm tìm được đến gốc cây gạo mà Bin nói. Bãi đất còn in dấu chân ướt, lau sậy bị dập nát, và dưới một rễ cây nhô lên… là một bàn tay người lộ ra, tái nhợt.
Cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường, đào lên. Và rồi… thi thể thứ hai lộ ra. Mái tóc, chiếc áo màu nâu quen thuộc, và sợi dây chuyền có mặt đá xanh – chính là bà Hương.
Ông Lâm ngã quỵ. Thi thể trong quan tài kia… không phải vợ ông. Mà là một người phụ nữ khác.
Kết quả giám định pháp y sau đó xác nhận: thi thể thứ hai – người được tìm thấy dưới gốc cây – mới chính là bà Hương. Nguyên nhân tử vong là do chấn thương đầu và ngạt nước, có dấu hiệu bị đẩy ngã hoặc tác động ngoại lực.
Còn người phụ nữ đã được gia đình ông Lâm khâm liệm trước đó – là một người mất tích gần 2 tháng ở làng bên, không ai nhận dạng được cho tới tận lúc mở lại vụ việc.
Cảnh sát vào cuộc.
Và trong vòng điều tra, có một cái tên được nhắc đến liên tục: Chị Nhàn, vợ của anh Dũng – con trai lớn nhà ông Lâm. Bà Hương từng nhiều lần tâm sự với hàng xóm rằng: “Tôi không biết phải làm sao với cái Nhàn… nó sống hai mặt lắm. Ở nhà thì cãi tay đôi, coi thường cả chồng lẫn mẹ chồng. Nhưng trước mặt người ngoài thì cứ như tiên nữ giáng trần…”
Người ta còn nói, trước ngày bà Hương mất tích, bà và Nhàn có cãi nhau rất to về chuyện đất đai. Bà Hương tuy già nhưng vẫn đứng tên hai mảnh đất – một trong số đó là miếng mặt tiền mà vợ chồng Dũng đang nhắm tới để mở quán cà phê.
Khi bị công an triệu tập, Nhàn run rẩy phủ nhận. Nhưng rồi – qua dữ liệu điện thoại, camera hành trình ở đoạn đường ven sông – cuối cùng sự thật lộ ra: sáng hôm bà Hương mất tích, chính Nhàn là người cuối cùng đi cùng bà ra bờ sông.
Cô ta khai, trong một phút mất kiểm soát, đã xô bà ngã khi hai người to tiếng. Thấy bà bất tỉnh, cô ta hoảng sợ bỏ chạy, rồi dựng hiện trường như một vụ trượt chân. Sau đó, khi dân làng phát hiện thi thể một người phụ nữ, cô ta không ngờ đó lại là xác một người khác, liền gật đầu xác nhận thay vì nói thật.
Lễ tang thứ hai diễn ra lặng lẽ. Không còn cờ tang rợp trời, không còn tiếng trống kèn náo nhiệt. Chỉ có Bin – đứa con út 5 tuổi – ôm di ảnh mẹ, lặng lẽ đặt một bông hoa trắng xuống nắp quan tài thật sự.
Còn chị Nhàn, sau khi bị truy tố vì che giấu hành vi gây hậu quả nghiêm trọng dẫn đến chết người, đã nhận án tù.
Căn nhà bên sông không còn tiếng cười. Nhưng người dân trong làng thì mãi nhớ: Chính tiếng gọi trong trẻo của một đứa trẻ – và tình mẫu tử diệu kỳ – đã khiến cả sự thật đau lòng kia không bị chôn vùi mãi mãi.