Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng trĩu cổ, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn tôi s/ốc bỏ chạy
Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời.
– Hạnh, lấy chồng Hàn đi. Đời m;;ày sẽ khác. Chị giới thiệu cho, đảm bảo ngon lành!
Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn chị lộng lẫy, lòng tôi dao động. Ai chẳng muốn thoát nghèo? Chị Mai kết nối tôi với một công ty m;;ôi g;;iới. Qua vài lần gọi điện tôi gặp Lee Min Ho – 45 tuổi, làm kỹ sư ở Seoul. Anh ta lịch sự, nói tiếng Việt bập bẹ, hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc. Sau ba tháng trò chuyện, anh ta cầu h//ôn. Tôi đồng ý, không phải vì yêu, mà vì giấc mơ “đổi đời” chị Mai vẽ ra.
Ngày cưới ở quê, tôi như công chúa. Min Ho gửi về 10 cây vàng, tôi đeo kín cổ, kín tay. Cả làng trầm trồ, khen tôi tốt số. Chị Mai cười tươi, “Thấy chưa, chị nói đâu có sai!”.
Đêm tân hô;;n, nhà hàng tiệc cưới xong, chúng tôi về khách sạn sang trọng ở Sài Gòn trước khi bay sang Hàn. Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch. Min Ho tắ//m xong, mặc áo choàng, ngồi trên giường. Tôi kéo tấm chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ết sữn/g
…dưới lớp chăn là một chiếc còng tay bằng kim loại, đầu kia đã được khóa chặt vào thanh giường.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Min Ho mỉm cười, đôi mắt híp lại, nhưng không còn vẻ hiền lành như lúc ở quê. Giọng anh ta trầm xuống, pha chút tiếng Việt lẫn tiếng Hàn khó nghe:
— Từ giờ… em là của tôi. Ở nhà tôi… phải nghe lời, không thì…
Anh ta kéo ngăn tủ cạnh giường, lôi ra một chiếc túi vải, bên trong là mấy sợi dây thừng và băng dính cuộn tròn. Tôi thấy tay mình lạnh toát, chân run đến mức không đứng vững.
— Anh… anh định làm gì? – tôi lùi sát vào tường.
Min Ho chỉ cười nhạt, đóng sập cửa phòng lại. Ngoài kia, tiếng mưa rào xối xả, nhưng trong lòng tôi còn lạnh hơn cả gió đêm. Tôi nhớ lại ánh mắt lấp lửng của chị Mai hôm trao cho tôi bộ váy cưới, nhớ cả những câu nói nửa đùa nửa thật của mấy chị lấy chồng nước ngoài: “Sang đó rồi… ráng chịu, biết kêu ai?”
Tôi hiểu, nếu đêm nay tôi không thoát, thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Tôi chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn, lao ra phía cửa, nhưng vừa mở chốt, Min Ho đã đứng chắn ngay trước mặt. Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức tôi nghe tiếng khớp xương mình răng rắc.
— Không đi đâu hết. Em… thuộc về tôi rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ kịp hất mạnh tay, đạp vào chân anh ta rồi lao ra hành lang khách sạn, mặc cho váy ngủ vướng víu. Tôi chạy thục mạng xuống quầy lễ tân, vừa khóc vừa gào:
— Cứu tôi!
Mấy nhân viên khách sạn hoảng hốt gọi bảo vệ và công an. Cả đêm hôm đó, tôi ngồi co ro ở phòng an ninh, vừa run vừa thở hổn hển, nhìn lại chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay mà thấy nghẹn ở cổ.
Giấc mơ “đổi đời” của tôi… đã tan vỡ ngay trong đêm tân hôn.