1. Đám cưới trong mơ
Tôi – Minh Anh, 26 tuổi, một nhân viên truyền thông bình thường, lấy chồng là Duy, con trai độc nhất của một gia đình giàu có, bố là doanh nhân nổi tiếng trong ngành xây dựng – ông Thạch.
Tôi từng nghĩ mình may mắn khi có được người chồng hiền lành, tử tế như Duy và một gia đình chồng có vẻ “có học, có nề nếp”. Mẹ chồng mất từ lâu, bố chồng sống một mình, nhìn ngoài lạnh lùng nhưng lễ nghĩa, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai đứa.
Đám cưới được tổ chức ở khách sạn 5 sao, hoành tráng đến choáng ngợp.
Tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tay trong tay chồng bước lên lễ đài.
Tiếng nhạc vang lên.
Và đúng lúc MC vừa hô to: “Xin chúc mừng đôi tân lang tân nương!” thì…
Một người phụ nữ bụng lùm lùm, tay dắt theo một bé trai chừng 5 tuổi, bước thẳng vào giữa sảnh cưới.
Giọng cô ta vang lên:
“Chúc mừng đám cưới nhé! Cũng tiện nói luôn — đây là cháu nội chưa được thừa nhận của ông Thạch!”
Cả sảnh cưới chết lặng.
Tôi sững sờ quay sang nhìn bố chồng. Ông đứng sững, mắt mở to, không nói nên lời.
2. Người thứ hai – và cú bẽ bàng nối tiếp
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người thứ hai xuất hiện. Một cô gái trẻ, không quá 25 tuổi, mặc váy đỏ bó sát, trang điểm đậm, cũng bụng mang dạ chửa.
“Xin lỗi, tôi không định làm ầm lên, nhưng vì ông ấy nói sau đám cưới sẽ lo chỗ ở và giấy tờ cho mẹ con tôi… mà bây giờ ông ấy lờ đi.”
Người thứ nhất gào lên:
“Cô cũng bị lừa à? Tôi tưởng mình là duy nhất!”
Sự im lặng trong khán phòng nhường chỗ cho những tiếng xì xào.
Mẹ tôi từ dưới chạy lên, mặt tái xanh, kéo tay tôi:
“Minh Anh, con xuống, đừng đứng đó nữa!”
Tôi đứng như hóa đá. Duy thì mặt cắt không còn giọt máu, liên tục quay sang hỏi bố:
“Chuyện gì vậy? Bố? Bố giải thích đi!”
3. Người thứ ba – giọt nước tràn ly
Người thứ ba xuất hiện muộn nhất – một cô gái ăn mặc giản dị, khuôn mặt mộc mạc, hai mắt sưng húp.
Cô ta chỉ lặng lẽ đưa ra một tờ kết quả xét nghiệm ADN — đứa trẻ cô đang bồng là con ruột của ông Thạch.
“Tôi không cần gì cả. Tôi chỉ muốn đứa trẻ được công nhận.”
Lúc đó, tôi buông tay Duy, chậm rãi bước xuống khỏi sân khấu.
Tôi không khóc.
Tôi chỉ nhìn bố chồng – người đàn ông thành đạt, luôn nói đạo lý và dạy tôi “phụ nữ phải giữ giá trị” – đang cúi mặt, mồ hôi rịn đầy trán, run rẩy.
“Bác dạy tôi rất nhiều điều về đạo đức, danh dự. Nhưng bác không xứng để làm gương cho bất kỳ ai.”
Rồi tôi quay sang Duy.
“Em xin lỗi. Em không trách anh. Nhưng em không thể làm dâu một gia đình có người cha chồng như thế.”
4. Hủy hôn ngay tại lễ cưới
Tôi cầm mic, nhìn thẳng mọi người:
“Cảm ơn quý vị đã có mặt trong ngày… đáng nhớ này. Nhưng tôi xin phép hủy hôn. Và tôi cầu chúc cho anh Duy tìm được một người khác – xứng đáng với tình yêu anh dành, không phải gánh nỗi nhục thay cho cha mình.”
Tôi tháo khăn voan, rời khỏi lễ đường.
Sau lưng, tiếng bàn tán, tiếng gọi, tiếng giày cao gót gõ trên sàn. Nhưng tôi không ngoái lại.
Hôm đó, Hà Nội đổ mưa.
Và tôi biết — mình vừa thoát khỏi một vũng lầy sâu hoắm được che đậy bằng váy cưới lộng lẫy.