Từ ngày mẹ mất, bố tôi thay đổi hẳn. Ông lặng lẽ, ít nói, già đi trông thấy. Điều khiến tôi ám ảnh nhất là thói quen kỳ lạ của ông: đêm nào cũng lén lút ôm di ảnh của mẹ tôi vào phòng ngủ. Không phải đặt trên bàn thờ như trước, mà là ôm sát vào ngực, úp vào lòng, như thể đó là vật sống.
Tôi từng nghĩ, chắc ông nhớ bà lắm. Họ từng yêu nhau suốt bốn mươi năm, đi qua bao khổ cực. Tôi thương ông, nên không thắc mắc gì. Nhưng dần dà, những chuyện lạ bắt đầu xảy ra…
Đêm nào trong phòng bố cũng có tiếng rì rầm như thì thầm. Tôi tưởng ông đọc kinh, nhưng có lúc, nửa đêm bật dậy đi vệ sinh, tôi nghe rõ tiếng ông… cười. Một tiếng cười nhỏ, run rẩy, mơn trớn như đang trò chuyện với ai. Tôi rùng mình.
Một lần, tôi giả vờ ngủ sớm, rồi nhẹ bước theo sau khi ông tắt đèn. Ông rón rén đi lên bàn thờ, lấy tấm ảnh mẹ xuống, ôm vào người như bao đêm khác. Nhưng tôi kịp thấy phía sau tấm ảnh ấy… có gì đó thò ra — một mảnh giấy, hay thứ gì được dán chặt vào mặt sau bằng băng dính đen.
Hôm sau, khi bố đi chợ, tôi tranh thủ lên phòng, mở ảnh thờ mẹ ra.
Tay tôi run bắn.
Phía sau bức ảnh, dán chặt bằng keo, là… một túm tóc. Một mớ tóc dài, bạc trắng, quấn gọn và buộc bằng dây chỉ đỏ. Bên dưới là một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi nguệch ngoạc bằng bút mực:
“Về với tôi… đừng đi…”
Tôi nghẹn thở. Đó là nét chữ của bố.
Từ hôm đó, tôi để ý kỹ hơn. Càng lúc bố càng ít ăn, ít ngủ, chỉ ôm ảnh mẹ mỗi tối và thì thầm không dứt. Tôi mời sư thầy đến nhà, viện cớ làm lễ cầu siêu. Vừa nhìn thấy tấm ảnh, thầy đã lặng người, rồi bảo tôi:
– Con phải cẩn thận. Có người đang giữ vong hồn người đã khuất lại bên mình. Mà như thế là trái đạo…
Tôi không dám nói gì. Nhưng tối đó, tôi trộm mang ảnh đi cất, thay bằng bản sao. Bố phát hiện, ông đập phá, gào khóc như hóa điên. Rồi ngồi lẩm bẩm cả đêm:
“Bà ấy mà bỏ tôi… tôi không sống nổi… bà ấy hứa rồi…”
Một lời hứa? Hứa gì?
Cho đến một lần, tôi vô tình đọc được cuốn nhật ký cũ của mẹ. Trong đó có đoạn bà viết:
“Ông ấy luôn nói nếu tôi chết trước, linh hồn tôi phải ở lại với ông. Ông ấy bảo, nếu tôi đi đầu thai hay rời xa ông, ông sẽ kéo tôi lại, bằng mọi giá…”