Lân – trai phố cổ, đẹp trai, học giỏi, làm trong ngành tài chính. Gia đình anh có tiếng buôn vàng, mẹ là người đàn bà sắc sảo, đầy toan tính – bà Nhàn.
Lan – cô gái xứ Nghệ, xinh đẹp, điềm đạm, ăn nói nhỏ nhẹ, làm trong ngành thiết kế nội thất. Hai người yêu nhau hơn 8 tháng, trải qua bao gian khó, đến lúc Lân quyết định đưa Lan về ra mắt.
Chiều hôm đó, Lan diện một chiếc áo dài nền nã, tay cầm giỏ hoa quả. Cô lễ phép cúi chào, dạ thưa từng lời. Nhưng mẹ Lân chỉ liếc một cái, rồi… ngẩng mặt:
“Gái miền Trung à? Xin lỗi chứ…Con trai tôi dân Phố cổ, có ăn có học, tương lai rạng rỡ…
Nó không thể lấy một cô gái quê làm dâu. Con nhà này phải quyền thế, gia phong. Không thì đừng mơ!”
Không khí chết lặng. Lan gượng cười, nhưng mắt cay xè. Cô đặt giỏ hoa quả xuống bàn, định quay đi, nhưng rồi lại cầm lên:
“Giỏ này con biếu bác, nhưng chắc bác không cần. Vậy con xin phép mang về. Con không muốn bị sỉ nhục như vậy.”
Rồi cô quay sang Lân, dứt khoát:
“Mình chia tay đi. Em không đủ tư cách để làm dâu bác, nhưng đủ tư cách để rời đi trong tự trọng.”
Ba tháng sau
Mẹ Lân ngồi lặng người trên salon khi thấy hình ảnh trên TV: “Tập đoàn thiết kế Thiên Thanh chính thức mở rộng chi nhánh tại Tokyo, Giám đốc điều hành Nguyễn Thị Lan – cháu gái duy nhất của cố doanh nhân Nguyễn Đình Khoa – người sở hữu chuỗi bất động sản hàng đầu Nghệ An – Hà Tĩnh – Sài Gòn.”
Bà chết lặng.
Lân thì thất thần, tim như bị bóp nghẹt. Bởi chỉ vài ngày trước, anh đã gọi cho Lan… nhưng cô không bắt máy.
Giá như… ngày hôm đó bà đừng nói ra câu ấy. Giá như bà chịu nghe Lan kể về ba mẹ.
Giá như Lân đủ bản lĩnh giữ lấy người con gái ấy…
Giờ chỉ còn lại tiếc nuối trong một căn nhà đầy vàng mà lạnh ngắt tình người.