Ngày cưới, mẹ chồng lên trao cho tôi 3 chiếc kiềng vàng rất to, nhưng điều kiện ngoài tưởng tượng bà đưa ra sau đó khiến hội trường n;gã ng;ửa, còn tôi cho/án/g cả người
Đám cưới được tổ chức ở nhà hàng, theo đúng ý mẹ chồng, mâm quả, nghi thức, khách khứa, mọi thứ đều do bà sắp xếp. Nhưng đến màn trao của hồi môn, quà tặng cho dâu rể, mẹ chồng cầm chiếc hộp nhung đỏ lên, mở ra, bên trong là 3 chiếc kiềng vàng rất to. Bà cất giọng sang sảng khiến tất cả khách khứa đều im lặng lắng nghe.
– Của hồi môn mẹ tặng con dâu, 3 cây vàng, không nhiều nhưng là tấm lòng, từ nay con về nhà bố mẹ sống sẽ như con gái trong nhà, sau này cùng chồng chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già.
Câu nói tiếp theo của bà khiến tôi lặng cả người. Tôi ru:n rẩy liếc sang chồng, anh không nói gì, chỉ cười rất tươi như thể tự hào vì mẹ cho con dâu nhiều vàng đến thế. Tôi cố gắng cười, cúi đầu để mẹ chồng đeo từng chiếc kiềng như những “chiếc gô;;ng” vào cổ bởi tôi biết nếu tôi từ ch:ối bâ:y giờ thì cuộc hô”’n nhân này sẽ t”an ná”t ngay lập tức.
Tôi cảm giác cả hội trường như đông cứng lại. Mẹ chồng vẫn tiếp lời, chậm rãi nhưng đầy chắc nịch:
– Nhưng… điều kiện là toàn bộ số vàng này sẽ được coi như khoản đặt cọc để đảm bảo con không bao giờ được bỏ chồng. Nếu ly hôn, dù là lỗi của ai, con phải trả lại gấp đôi số vàng này cho mẹ.
Tiếng xì xào lập tức dấy lên khắp nơi. Nhiều ánh mắt nhìn tôi đầy thương hại, số khác thì như đang hóng một vở kịch hay. Tôi thì tim đập loạn, mặt nóng bừng nhưng bàn tay lại lạnh toát.
Tôi khẽ quay sang chồng, mong một ánh nhìn đồng cảm hay lời trấn an, nhưng anh vẫn cười rạng rỡ, nắm tay tôi như thể đang khoe chiến lợi phẩm với mọi người.
Lúc chiếc kiềng cuối cùng được đeo vào cổ, tôi cảm giác nó nặng hơn cả trọng lượng của vàng. Nó giống như một lời tuyên án treo lơ lửng trên đầu, ràng buộc cả tương lai của tôi.
Tôi gượng gạo cười, cúi đầu cảm ơn mẹ chồng, nhưng trong lòng thầm tự nhủ:
“Nếu một ngày nào đó tôi phải tháo những chiếc kiềng này ra, thì chắc chắn tôi sẽ không ra đi tay trắng.”