Ngày anh trai t;ái h;ôn, mẹ mời chị dâu cũ ‘c/au đ/iếc’ đến để tr/êu ng/ươi, chị vừa xuất hiện bà đã đứng không vững ….

Ngày anh tôi tái hôn, trời nắng hanh hao như muốn b;ốc ch/áy. Tôi về nhà mẹ từ sáng, tay phụ sắp mâm cỗ, lòng vẫn cứ lấn cấn vì chuyện bà nhất định gửi thiệp cho… chị dâu cũ. Người phụ nữ từng gắn bó với gia đình tôi suốt bốn năm, người mà mẹ từng bảo là “c/a/u đ/iếc không nên trồng”, chỉ vì chị mãi không s;inh được con.

Hồi ấy, chị dâu – tên là Hạnh – là một người hiền lành, chu đáo. Chị yêu thương anh tôi như thể cả đời chị chỉ sống vì anh. Cơm nước, nhà cửa, lễ nghĩa với gia đình chồng, chị đều chu toàn. Nhưng… chị không thể mang thai. Sau gần ba năm chạy chữa khắp nơi, thuốc thang, châm cứu, thậm chí có lúc chị tuyệt vọng đến mức định buông tay, thì mẹ tôi ra tối hậu thư với anh tôi: ly dị.

“Nhà này phải có cháu đích tôn. Không sinh được thì dọn đi.”

Tôi còn nhớ ngày chị lặng lẽ rời khỏi căn nhà này, chỉ mang theo một vali và đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Anh tôi đứng bên cửa, lặng thinh. Mẹ tôi thì quay mặt đi, không nói một lời tiễn biệt. Còn tôi – đứa em gái vẫn thân thiết với chị như ruột thịt – thì chỉ biết rớt nước mắt, không dám giữ lại.

Vậy mà hôm nay, bốn năm sau, khi anh tôi sắp cưới người mới – một cô gái trẻ hơn mười tuổi, mẹ lại chủ động mời chị Hạnh đến dự. Không phải vì tình nghĩa, càng không phải vì hối lỗi. Mẹ mời chỉ để… “cho nó thấy nhà mình vẫn sống tốt, còn anh mày thì đã có người đẻ con nối dõi.”

“Gửi cho nó một tấm thiệp đi con. Đừng để nó nghĩ anh mày còn nhớ thương gì.”

Tôi nghe xong mà tức nghẹn. Mẹ tôi có thể bao dung với cả thế giới, nhưng riêng với người từng gọi là con dâu, bà lại tàn nhẫn đến lạnh lùng.

Dẫu vậy, thiệp vẫn được gửi đi. Tôi đã âm thầm viết thêm một lời nhắn nhỏ trong góc thư: “Chị không cần đến đâu. Nhưng nếu đến, em luôn ở đây.”

Đám cưới tổ chức tại một nhà hàng sang trọng. Tiệc cưới đông nghẹt người, tiếng chúc tụng vang trời. Cô dâu trong chiếc váy trắng tinh khôi, ôm bụng bầu lùm lùm bước ra từ cánh gà sân khấu, được mẹ tôi dìu đi như nâng báu vật. Anh tôi thì cười như thể đã quên sạch mọi chuyện trong quá khứ.

Khi tiệc sắp bắt đầu, cánh cửa nhà hàng mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, thong thả và đầy khí chất. Đó là chị Hạnh – “chị dâu cũ” – người bị gán cái biệt danh tàn nhẫn “c/a/u đ/i;ếc” ngày nào. Nhưng hôm nay, chị không đi một mình.

Bên cạnh chị là một người đàn ông lịch lãm, cao lớn, tay nắm tay chị rất tự nhiên.

Không gian tiệc cưới chùng hẳn xuống.

Mẹ tôi đứng lặng vài giây, sắc mặt chuyển nhanh từ ngạc nhiên sang tái mét. Tôi nghe rõ tiếng thở gấp của bà. Bà loạng choạng bước lùi lại, miệng lắp bắp:

“N;ó… n;ó… có con?!”

Cô dâu đang được bà dìu đi cũng cau mày khó chịu, còn anh tôi thì như bị ai tạt gáo nước lạnh giữa trời nóng…

Tôi ôm con bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của nó như thuở còn thơ. My gục đầu vào vai tôi, không khóc thành tiếng nhưng bờ vai run lên từng nhịp. Chồng tôi – ông Lâm – lặng người đứng bên cạnh, bàn tay siết chặt rồi lại buông ra mấy lần như không biết phải phản ứng thế nào.

Mãi một lúc sau, khi chúng tôi đã về nhà, My mới chậm rãi kể lại mọi chuyện. Nghe tới đâu, tim tôi như thắt lại tới đó.

Thì ra… Thành – cái cậu con rể mà tôi từng hết lời khen ngợi, hóa ra lại chẳng hề “tốt tính” như vẻ bề ngoài. Sau khi dọn về căn hộ mới, ban đầu cậu ta vẫn nhẹ nhàng, chu đáo. Nhưng chỉ khoảng ba tháng sau, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Thành thất nghiệp. Công ty cắt giảm nhân sự, cậu ta không tìm được chỗ làm mới. Điều đó không có gì đáng trách – thời buổi khó khăn, ai cũng có thể lâm vào cảnh đó. Nhưng điều khiến tôi và ông Lâm chết điếng, là cậu ta bắt đầu đổi tính, sinh tật càu nhàu, cáu gắt, rồi thường xuyên lôi chuyện tiền bạc ra nói bóng nói gió.

“Cô sướng quá rồi, nhà lo hết. Tôi góp 300 triệu coi như muối bỏ biển.”

“Căn hộ này có phải của cô không, hay là ba mẹ cô tặng nên cô mới lên mặt?”

“Nếu không nhờ tôi thì giờ cô còn ở với ba mẹ đấy!”

Lúc đầu, My nhịn. Con bé nghĩ do Thành đang thất nghiệp nên áp lực, nên cố gắng làm hoà, chăm chút cho chồng hơn. Nhưng càng nhịn, Thành càng quá đáng. Có lần cãi nhau, cậu ta đã giật lấy chìa khoá két sắt trong phòng ngủ, lục tung lên đòi giấy tờ nhà.

May mắn là lúc mua nhà, chúng tôi đã dặn kỹ con: mọi giấy tờ đứng tên My, và phải để ở nơi an toàn. Thành tìm không thấy, bực tức, còn lớn tiếng: “Cô định giấu tài sản riêng hả? Cưới rồi thì của chồng công vợ, đừng tưởng tôi không có quyền!”

Nghe tới đây, chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn:

Vô liêm sỉ! Nó sống nhờ vào tiền của vợ, còn đòi chia phần? Nó tưởng con mình là cái ATM à?

My sụt sịt, nắm tay ba:

– Con sợ quá ba à. Con không ngờ, trước khi cưới, ảnh dịu dàng lắm… Con đâu biết ảnh chỉ chăm chăm nhìn vào số tiền 2 tỷ đó.

Rồi con bé ngước mắt lên nhìn tôi:

– Mẹ… mẹ có giận con không? Con biết mẹ tin ảnh…

Tôi nghẹn ngào lắc đầu:

– Mẹ không giận. Chỉ thương. Con đã cố rồi, giờ con về đây, ba mẹ sẽ lo cho con. Đừng sợ gì cả.

**

Hôm sau, chồng tôi đến gặp Thành. Không phải để gây sự, mà để nói rõ mọi chuyện.

Ông đem theo bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, đưa thẳng trước mặt Thành:

– Căn hộ này do vợ chồng tôi tặng cho con gái. Đứng tên một mình nó. Cậu không có bất kỳ quyền gì ở đây. Nếu cậu còn dọa dẫm hay tìm cách chiếm đoạt tài sản, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

Thành cười gằn, nhưng thấy chồng tôi cứng rắn, đành bỏ về.

**

Từ hôm đó, My ở hẳn với vợ chồng tôi. Căn nhà nhỏ lại có tiếng cười, có tiếng dép con gái lọc cọc trong bếp. Dù buồn vì cuộc hôn nhân không như mong đợi, nhưng con bé dần lấy lại tinh thần.

Và rồi… một tháng sau, My gửi đơn ra tòa, xin ly hôn.

Chúng tôi không can ngăn.

Bởi vì làm cha mẹ, điều quan trọng nhất không phải là giữ cho con cuộc hôn nhân trọn vẹn, mà là giữ cho nó bình an.

Related Posts

Cho;á;ng với số tiền Mỹ Tâm ủng hộ người dân vùng lũ Điện Biên, con số thật đáng tự hào

Tối 5-8, Mỹ Tâm ủng hộ 300 triệu đồng cho Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh Điện Biên, còn Duy Mạnh đấu giá tranh nhằm ủng…

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi 22 tuổi, tôi như được hồi sinh, sống lại những năm tháng thanh xuân với một tình yêu m;ãnh l;iệt.

Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…

Chồng đặt bàn ăn tối với nh;ân t;ình, tôi đặt ngay bàn bên cạnh và mời một người tới khiến anh ta x/ấ/u h/ổ tới cuối đời…“Tôi…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *