Nam là một tỷ phú nổi tiếng trong giới tài chính Việt Nam. Ở tuổi 40, anh đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp với chuỗi tập đoàn trải dài từ bất động sản đến công nghệ. Nhưng cuộc sống hào nhoáng ấy lại thiếu một điều — gia đình. Vợ anh đã qua đời sau một tai nạn nhiều năm trước, còn anh thì vùi đầu vào công việc, dần trở nên trống rỗng và cô độc.
Một ngày cuối năm, Nam nhận tin dữ: anh mắc một căn bệnh hiểm nghèo về máu, giai đoạn cuối. Các bác sĩ nói rằng anh chỉ còn chưa đầy một năm để sống. Cú sốc khiến anh nhìn lại cuộc đời — một cuộc đời đầy thành tựu nhưng thiếu vắng tình thân.
Trong một lần ghé thăm một trung tâm bảo trợ xã hội để làm từ thiện, Nam gặp năm đứa trẻ mồ côi: Minh (15 tuổi) – thông minh, trầm lặng; Huy (13 tuổi) – nghịch ngợm nhưng giàu tình cảm; Linh (11 tuổi) – dịu dàng, hay cười; Thảo (9 tuổi) – yếu ớt, nhút nhát; và bé An (7 tuổi) – nhỏ nhất, nhưng dạn dĩ nhất nhóm.
Không hiểu vì sao, Nam cảm thấy một sự kết nối lạ kỳ với các em. Nhìn vào đôi mắt mỗi đứa trẻ, anh thấy lại hình bóng của chính mình ngày thơ ấu – côi cút, thiếu thốn tình thương. Anh đưa ra một quyết định làm chấn động giới truyền thông: nhận nuôi cả năm đứa trẻ.
Thời gian trôi qua, căn bệnh khiến sức khỏe Nam yếu dần, nhưng cũng chính khoảng thời gian ấy, căn biệt thự lạnh lẽo của anh trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những bữa cơm có tiếng cười, những buổi tối cùng xem phim, những lần cùng nhau làm bánh hay vẽ tranh khiến anh cảm nhận một điều mà cả hàng trăm tỷ đồng không thể mang lại: tình yêu và sự sống.
Mỗi đứa trẻ đều thay đổi. Minh học được sự kiên định và trách nhiệm từ Nam, trở thành người anh cả vững vàng. Huy dần biết kiểm soát cảm xúc và biết lắng nghe. Linh nấu ăn rất ngon và luôn chăm sóc cả nhà. Thảo dần dạn dĩ hơn, bắt đầu đọc thơ cho mọi người nghe. Bé An thì luôn là tia nắng nhỏ, mỗi câu nói của em đều khiến Nam mỉm cười.
Rồi ngày định mệnh cũng đến. Trong một buổi chiều xuân, Nam trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của các con nuôi. Anh để lại toàn bộ tài sản cho các em, với điều kiện duy nhất: phải sống bên nhau, như một gia đình.
Cái kết:
Nhiều năm sau, Minh trở thành giám đốc điều hành tập đoàn do Nam sáng lập. Các em khác cũng trưởng thành, mỗi người một hướng đi nhưng vẫn luôn gắn bó. Họ xây dựng một quỹ từ thiện mang tên “Ánh Sáng Cuối Cùng” để giúp đỡ trẻ mồ côi và bệnh nhân nghèo.
Tấm ảnh chụp gia đình treo ở phòng khách – nơi Nam đứng giữa, ôm vai năm đứa trẻ – vẫn còn đó. Không ai quên người cha đã cho họ không chỉ một mái nhà, mà cả một cuộc đời mới.
“Có những ánh sáng không tắt khi mặt trời lặn – đó là ánh sáng của tình yêu.”