Năm nay tôi đã 63 tuổi, qua 2 đời chồng nhưng vẫn quyết lên xe hoa lần 3 với người kém 29 tuổi, mặc sự ph;ản đổi của các con. Từ ngày lấy nhau, mỗi sáng tôi đều không đi nổi, 2 chân tê rần. Sau 1 tuần ở với chồng mới, tôi liền gọi cho con đến đón về vì cứ 11h đêm, anh lại cúi đầu xuống…
Tôi đã trải qua hai cuộc h//ôn nh::ân đầy sóng gió. Chồng đầu tiên bỏ tôi vì n/gh/èo, chồng thứ hai rời đi vì b/ệnh tậ//t. Vậy mà, trái tim tôi vẫn chưa nguôi khát khao yêu thương. Ở tuổi này, tôi vẫn tin vào tình yêu, và thế là tôi quyết định lên xe hoa lần thứ ba với Minh, chàng trai 34 tuổi, kém tôi tận 29 mùa xuân.
Minh là huấn luyện viên th::ể hì;:nh, cơ thể s;;ăn c:;hắc, giọng nói trầm ấm. Lần đầu gặp anh ở lớp yoga dành cho người cao tuổi, ánh mắt anh nhìn tôi như muốn nói: “Cô Lan, cô vẫn còn trẻ lắm.” Tôi bị cu:ốn vào sự nhiệt huyết ấy, như con thiê:u th:;ân lao vào ánh sáng. Dù các con tôi – đứa lớn 40, đứa nhỏ cũng 35 – kịch liệt phản đối, tôi vẫn mặc kệ. “Mẹ sống vì mẹ, không vì các con mãi được,” tôi tuyên bố, rồi ký vào giấy đăng ký k;:ết h:ôn.
Nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ.
Mỗi sáng thức dậy, tôi không thể đi nổi. Hai chân t:ê rầ:n, như bị ai rút hết sức lực. Tôi nghĩ có lẽ tuổi già khiến c;ơ th;;ể m:ệt m:ỏi, hoặc do Minh quá “nh:iệt tìn:h” khi cứ đến 11 giờ đêm, Minh lại làm một việc… Ngày tôi không chịu nổi nữa liền gọi điện cho con gái lớn: “Mai, đến đón mẹ về…”
Mai đến nơi thì tôi đang ngồi ở phòng khách, chân quấn chăn, ánh mắt thẫn thờ. Nó vừa bước vào đã quắc mắt nhìn Minh, nhưng tôi khoát tay ngăn lại.
– Con đưa mẹ về nhà cũ… Mẹ mệt rồi.
Minh đứng tựa vào tường, gương mặt bình thản đến khó hiểu.
– Em lại nghe lời con gái, bỏ anh sao? – Anh nói nhỏ, nhưng ánh mắt lóe lên một tia gì đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Suốt đoạn đường về, Mai cứ hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi im lặng, vì chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Tôi chỉ biết, mỗi đêm đúng 11 giờ, Minh lại lặng lẽ cúi đầu xuống… đôi chân tôi.
Anh nói là để “xoa bóp cho máu lưu thông” nhưng tôi luôn cảm thấy tê dại hơn sau đó. Sáng dậy, hai chân như mất sức, đứng không vững. Tối hôm trước khi gọi cho con, tôi đã giả vờ ngủ để quan sát kỹ hơn.
Minh không chỉ xoa bóp. Anh lấy từ túi áo ra một lọ nhỏ màu nâu, nhỏ vài giọt chất lỏng lên da tôi rồi mới bắt đầu “xoa”. Chất đó thấm vào da, lạnh buốt, khiến tôi run lên dù đã đắp chăn dày.
Tôi không dám hỏi, nhưng trong đầu cứ vang lên câu của bà hàng xóm:
“Có người dùng thuốc tê, thuốc làm yếu cơ bắp, lâu ngày khiến đối phương phụ thuộc hoàn toàn vào mình…”
Tôi rùng mình. Có lẽ tôi đã quá muộn khi nhận ra…