Năm ấy, mưa trút không dứt suốt nhiều ngày. L//u từ thượng nguồn đổ về cuồn cuộn, cuốn trôi làng mạc, ruộng đồng. Ở một ngôi làng nhỏ ven sông, ông H– một người đàn ông đã ngoài sáu mươi – mấ//t cùng lúc hai đứa con gái trong trận l–ũ dữ. Người ta bảo, sét đánh trúng căn nhà gỗ nơi ba cha con trú ngụ, rồi nước ào vào không kịp trở tay.
Mấ//t mát quá lớn khiến ông như già đi chục tuổi chỉ sau một đêm. Hai chiếc qua///n tài đơn sơ, mộc mạc được đóng vội, đặt tạm trong ngôi đình làng vì nhà ông đã trôi theo nước. Đợi nước rút mấy hôm vẫn chưa được, ông quyết định đưa xác con qua sông để an táng trên đồi phía bên kia – nơi mẹ hai đứa đã yên nghỉ mười năm trước.
Buổi sáng hôm ấy, nước vẫn còn dâng cao, nhưng đã bớt hun//g dữ. Ông cùng hai người hàng xóm chèo chiếc thuyền nan, đặt hai quan tài bên trong, phủ vải trắng. Trên mặt sông, sương mù đột nhiên kéo đến, dày đặc như khói, khiến con thuyền chao đảo giữa không gian trắng xóa.
Giữa dòng, đột nhiên thuyền đứng khựng lại dù nước vẫn trôi mạnh. Ba người ngơ ngác, tưởng mắc vào đá ngầm, nhưng bên dưới là dòng sâu hoắm. Bỗng dưng, một luồng gió lạnh quét ngang, rồi tiếng chuông ngân vang vọng lên – âm thanh không ai hiểu nổi phát ra từ đâu
Âm thanh ấy kéo dài từng hồi, như từ cõi xa xăm vọng về, u uẩn, rợn ngợp giữa mênh mông sông nước. Cả ba người đàn ông trên thuyền ngồi bất động. Mặt sông bỗng phẳng lặng đến lạ, không còn một gợn sóng, dù nước vẫn chảy cuồn cuộn hai bên mạn.
Ông H siết chặt bàn tay gầy guộc lên nắp quan tài. Gió như luồn xuyên qua từng kẽ tay, lạnh đến tận xương. Giữa đám sương mù, ông bỗng nhìn thấy… hai bóng trắng lấp ló trên đầu thuyền. Một cao một thấp – trông rất giống hai đứa con gái của ông. Đứa lớn đứng phía trước, tóc dài buông xõa, tay cầm chiếc khăn voan từng đội ngày lễ hội làng năm ngoái. Đứa nhỏ hơn, mắt mở to ngây dại, tay vẫn ôm con búp bê nhựa cháy sém nửa mặt.
“Cha ơi, đừng đưa tụi con đi…” – tiếng nói vang lên, nhẹ như gió lướt qua tai.
Hai người đi cùng ông H lập tức vùng dậy, mặt tái mét:
— “Có… có ma! Ông H ơi, là con ông hiện về!”
Cả hai cuống cuồng chèo ngược, nhưng chiếc thuyền vẫn không nhúc nhích.
Ông H ngước lên, giọng run rẩy:
— “Các con… là các con đấy sao?”
Hai bóng trắng không trả lời. Họ chỉ đứng đó, giữa làn sương mờ đặc, đôi mắt hướng về phía cha mình. Một hồi chuông nữa lại vang lên, lần này trầm hơn, dài hơn… rồi đột ngột tắt ngấm.
Ngay lúc ấy, thuyền bất ngờ lắc mạnh. Hai quan tài chao đảo. Ông H lao đến giữ lấy, nhưng từ dưới sàn thuyền, một dòng nước lạnh ngắt phun ngược lên, xối thẳng vào ngực ông, khiến ông lảo đảo ngã ra sau.
Trước khi ngất lịm, ông chỉ kịp thấy hai bóng trắng từ từ nhấc bổng khỏi mặt thuyền, hòa vào lớp sương đang cuộn xoáy lên cao như một cơn lốc nhẹ nhàng… rồi tan biến.
Khi ông tỉnh lại, trời đã tạnh mưa. Sương tan hết. Hai người chèo thuyền vẫn còn choáng váng, không hiểu vì sao cả ba người lại trôi sát vào bờ bên kia, còn hai cỗ quan tài thì nằm gọn trên cạn, không sứt mẻ gì.
Ông H không nói gì. Chỉ lặng lẽ quỳ xuống, chắp tay hướng ra sông.
— “Cha hiểu rồi. Các con không muốn xa ngôi làng đó, không muốn lìa bỏ nơi mẹ con từng nô đùa, lớn lên, rồi ra đi…”
Ông chọn một khu đất cao ngay bên sông, trồng hai cây liễu xuống hai bên mộ. Từ đó, năm nào đến ngày giỗ con, ông cũng mang hoa trắng ra bờ nước, lặng lẽ ngồi nghe chuông gió treo trên cây ngân vang giữa chiều buốt lạnh.
Không ai còn nhắc đến chuyện sáng hôm ấy. Chỉ biết rằng, từ sau ngày ấy, mỗi lần mưa lớn kéo dài, người làng lại nghe có tiếng cười khúc khích như trẻ con vang trên mặt nước… và tiếng chuông không dây ngân xa giữa sương mù.