Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh t;ự gi;ác bỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph;át đi/ên khi thấy trước mặt là…Ngày ấy, khi Thu đặt lá đơn ly hôn lên bàn, tôi đã không níu giữ. Thậm chí, trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm. Thu là một người phụ nữ dịu dàng, tận tụy và luôn chu đáo. Nhưng việc cô ấy không thể mang thai khiến gia đình tôi dần mất kiên nhẫn.
Mẹ tôi thường xuyên buông lời bóng gió, cho rằng một mái ấm thiếu vắng tiếng trẻ con là chưa trọn vẹn. Còn tôi thay vì bảo vệ vợ lại chọn cách im lặng, rồi dần dần xa cách cô ấy.
Chúng tôi đã đi khắp nơi, chạy chữa đủ kiểu, nhưng hy vọng cứ mịt mờ. Cho đến lần khám cuối cùng, kết quả khiến cả hai chết lặng: khả năng mang thai tự nhiên của Thu gần như bằng không.
Tối hôm đó, cô ấy tựa đầu vào vai tôi, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói:
– Em xin lỗi… vì không thể cho anh một gia đình trọn vẹn như anh mong muốn.
Tôi chẳng biết nói gì. Lòng chỉ thấy rỗng tuếch. Và rồi, vài tuần sau, Thu rời đi trong lặng lẽ, để lại một câu nói khiến tôi day dứt mãi:
– Em đã ký rồi… Anh đừng xem em là gánh nặng nữa.
Ba năm trôi qua, tôi sống một mình. Vài mối quan hệ đến rồi đi, nhưng không ai mang lại cho tôi cảm giác bình yên như khi còn ở bên Thu. Căn hộ vắng tiếng cười, còn tim tôi lại nhói lên mỗi lần đi ngang con hẻm cũ — nơi cô từng sống.
Chiều nay, vô tình ngang qua con phố quen thuộc, không hiểu sao tôi lại dừng xe trước căn nhà nhỏ của cô ấy. Tôi chỉ định đứng lại một chút rồi rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cánh cổng mở ra