Bố ơi, sao lại khổ thế này…”
Mưa dầm dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước. Lũ lên nhanh như quét sạch mọi thứ. Vườn rau, chuồng gà, cả căn nhà nhỏ lợp tôn cũng bị nhấn chìm quá nửa. Nhưng cái đau đớn nhất không phải nước lũ, mà là cái mất mát ập tới đúng lúc không ai ngờ…
Bố mất.
Ông trút hơi thở cuối cùng vào rạng sáng, khi sấm sét còn nổ vang ngoài trời. Căn bệnh tim tái phát, không kịp đưa đi viện. Trong tay ông lúc ấy là chiếc ảnh cũ của ba mẹ con, đã phai màu vì thời gian.
Hai chị em Linh và Hảo gào khóc bên cha, nhưng tiếng nấc hòa vào tiếng mưa, chẳng ai nghe rõ.
Nước dâng cao đến tận giường. Hai cô con gái không còn cách nào khác, phải dùng chiếc xuồng gỗ nhỏ mượn tạm nhà bên, phủ chiếc chiếu lên thân cha, rưng rưng đẩy đi giữa biển nước.
Người dân trong thôn đứng hai bên bờ, lặng lẽ dõi theo. Không ai cười, không ai xì xào. Chỉ có tiếng nước vỗ mạn, tiếng khóc xé lòng của Linh và Hảo vang lên giữa trời mưa trắng xóa:
— “Bố ơi… sao lại khổ thế này…”
— “Nhà mình chẳng có lấy một tấc đất cao… Mà sao bố lại đi đúng lúc nước ngập, bố ơi…”
Hai cô gái vừa chèo, vừa khóc. Tay run, môi tím, nước mắt hòa mưa, mặn đến tận cùng. Trên chiếc xuồng đơn sơ ấy là cả một nỗi đau mất mát, là cảnh hiu quạnh tiễn cha giữa dòng lũ dữ.
Đến nghĩa trang, mảnh đất cao hiếm hoi trong vùng, họ nhờ người đào vội nấm mộ, chôn cha bằng tất cả tình thương và sự kiên cường của hai đứa con gái giữa cơn bão cuộc đời.
Tối đó, về lại nhà, chỉ còn mái tôn trơ trọi giữa biển nước. Linh nắm tay em, nghẹn ngào:
— “Bố đi rồi… Nhà mình chẳng còn ai gánh vác…”
Hảo gục đầu vào vai chị, nức nở:
— “Bố ơi… sao lại khổ thế này… Hai chị em con biết phải làm sao…”
Nhưng rồi, họ gượng đứng dậy, lau nước mắt, thắp một nén hương cắm vào bát nhang tạm đặt trên nắp nồi cơm điện. Khói hương bay nghi ngút giữa mênh mông lũ lụt.
Và trong sâu thẳm, cả hai đều nghe như có tiếng cha thì thầm:
— “Phải sống cho mạnh mẽ, cho đàng hoàng… Vì cha tin các con có thể vượt qua hết thảy…”