Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất ngờ kéo cô vào phòng ngủ rồi thì thầm…

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất ngờ kéo cô vào phòng ngủ rồi thì thầm…

Lan sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Trung. Cha mất sớm vì tai nạn lao động, mẹ cô bệnh tật triền miên. Là chị cả trong nhà, Lan buộc phải nghỉ học từ năm lớp 10 để đi làm thuê nuôi các em ăn học. Mỗi lần nhìn lũ em lấm lem áo trắng đến trường, trong lòng cô lại nhói lên những tiếc nuối.

Cơ duyên đến khi một người quen trong xóm giới thiệu cho cô một công việc làm giúp việc tại Sài Gòn, nơi ở của gia đình ông Phan – một doanh nhân giàu có, sống trong căn biệt thự cao cấp trên đồi Thảo Điền. Lương tháng mười triệu, có phòng riêng, ăn ở tại chỗ – với Lan, đó là cả một cơ hội đổi đời.

Ngày đầu bước vào cánh cổng lớn sơn đen bóng loáng, Lan choáng ngợp bởi vẻ tráng lệ của nơi này: sân vườn rợp hoa cẩm tú cầu tím nhạt, hồ cá Koi uốn lượn quanh khuôn viên, và căn biệt thự rộng ba tầng với nội thất sang trọng hơn cả trong phim. Cô được giao nhiệm vụ lau dọn, nấu ăn, chăm sóc cây cối, và thỉnh thoảng phụ giúp bà chủ – một người phụ nữ quý phái nhưng lạnh lùng, gần như không nói quá ba câu một ngày.

Ông Phan – chồng bà – là người đàn ông ngoài 50, cao lớn, phong thái đĩnh đạc. Ông ít khi có mặt ở nhà, thường xuyên đi công tác, nhưng mỗi lần về đều dành thời gian trò chuyện với Lan, hỏi han về gia đình cô. Cách ông nói chuyện nhẹ nhàng, tinh tế, khiến cô thấy an tâm và kính trọng.

Ba tháng trôi qua, Lan dần quen với nhịp sống mới. Mỗi tối, sau khi xong việc, cô lại ngồi viết nhật ký trong căn phòng nhỏ phía sau vườn, nơi có cửa sổ nhìn ra đồi hoa. Những dòng chữ đơn giản, đôi khi chỉ là: “Hôm nay làm món cá kho, ông chủ khen ngon” cũng đủ khiến cô thấy ấm lòng.

Một buổi chiều cuối tháng, ông Phan trở về sau chuyến công tác dài ngày ở Đà Lạt. Lan đang lau nhà thì nghe tiếng ông gọi từ tầng hai:

– Lan, lên phòng làm ơn lấy giúp chú tệp hồ sơ để quên trên bàn nhé!

Cô vội vàng leo lên cầu thang, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ nâu đậm, nhưng không nghe tiếng trả lời. Nghĩ ông đang bận, cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Căn phòng rộng rãi, mùi nước hoa nhẹ phảng phất. Hồ sơ nằm trên bàn, đúng như lời ông nói. Vừa quay người định bước ra, thì cánh cửa phía sau cô đ;óng ;sầm lại.

Lan gi/ật mì/nh quay lại, thấy ông Phan đang đứng ngay đó. Ông không còn nụ cười hiền hậu thường ngày, ánh mắt khác lạ, khó đoán.

– Cháu làm ở đây cũng lâu rồi nhỉ… Làm tốt lắm, rất tốt – giọng ông trầm trầm.

Lan cười ngượng….

Lan cười ngượng, hai tay vẫn ôm chặt tệp hồ sơ, lùi lại một bước như theo phản xạ.

– Dạ… cháu chỉ cố gắng hết sức thôi ạ…

Ông Phan tiến thêm một bước, cánh cửa sau lưng ông đóng kín, không gian trong phòng chợt trở nên ngột ngạt kỳ lạ. Ánh mắt ông dừng lại nơi khuôn mặt Lan, rồi chậm rãi lướt xuống từng đường nét trên thân hình cô gái đang mặc bộ đồ giúp việc giản dị, nhưng không che giấu hết vẻ trẻ trung, mảnh mai.

– Cháu biết không… – ông thì thầm, – Chú từng gặp rất nhiều người làm, nhưng chưa ai khiến chú chú ý như cháu.

Lan khựng lại. Những lời đó khiến cô bối rối. Cô siết chặt hồ sơ trong tay, cắn môi, cố nặn ra một nụ cười để che đi sự lo lắng đang dâng lên trong ngực:

– Dạ… cháu xin phép mang hồ sơ xuống cho chú…

– Khoan. – Ông Phan nhẹ giơ tay, bước hẳn tới gần.

Lan lùi thêm một bước. Nhưng lưng cô đã chạm vào tường. Căn phòng đột nhiên quá nhỏ, và ông Phan thì quá gần. Mùi nước hoa, mùi thuốc lá nhè nhẹ từ áo ông hòa vào không khí, khiến Lan choáng váng.

– Cháu có biết… nếu ngoan ngoãn, thì cuộc sống của cháu sẽ đổi khác nhanh lắm không? – Ông Phan nói, giọng hạ xuống thành một tiếng rù rì như rắn trườn.

Ánh mắt Lan run lên. Trong tích tắc, cô hiểu ý ông.

Không phải một lời tán dương.

Không phải sự quan tâm thật lòng.

Đó là một cái bẫy.

– Cháu… xin lỗi… cháu không hiểu… – Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói thật nhanh và cúi đầu né sang một bên, định lách ra.

Nhưng ông Phan đưa tay chặn đường. Đôi mắt ông không còn giấu giếm nữa – thẳng thừng, thèm khát, và có phần giễu cợt.

– Đừng vờ ngây thơ, Lan. Chú biết cháu cần tiền. Gia đình cháu khó khăn. Các em còn đang đi học mà… – Ông rót từng lời chậm rãi, như rạch vào lòng cô – Chỉ cần một cái gật đầu. Chỉ cần một đêm. Rồi sau đó… chú sẽ lo cho cả nhà cháu.

Lan cảm thấy bàn tay ông chạm khẽ vào tóc mình, rồi trượt xuống bờ vai. Một dòng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô bặm môi thật chặt, rồi bất ngờ né mạnh sang bên, đẩy ông ra.

– Cháu xin lỗi… cháu không thể. – Giọng cô run lên, nhưng ánh mắt thì rắn lại – Cháu không bán mình. Cháu đến đây để làm việc, không phải…

Cô không nói tiếp được nữa. Cổ họng nghẹn lại.

Ông Phan sững người trong chốc lát, rồi gương mặt ông chùng xuống, ánh mắt tối đi.

– Được thôi… – Ông nói lạnh lùng, xoay người đi về phía bàn làm việc – Vậy thì cháu có thể nghỉ việc từ hôm nay. Kể cả lương tháng này, cũng không cần lấy.

Lan đứng sững. Tai cô ù đi. Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, mắt cay xè, nhưng vẫn gật đầu.

– Cảm ơn chú… vì đã cho cháu biết rõ mình đang đứng ở đâu.

Rồi cô quay người, tay vẫn siết chặt tập hồ sơ như nắm chặt chút kiêu hãnh cuối cùng, bước nhanh ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó, như chạy khỏi một giấc mơ độc hại.

Đêm đó, Lan thu dọn đồ đạc, gọi xe ôm ra bến xe miền Đông, không lấy một đồng lương nào.

Cô không biết tương lai mình sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô biết một điều: có những thứ nghèo đến mấy cũng không thể đánh đổi.

Related Posts

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông…

Ở cữ, mẹ đẻ từ dưới quê lên chăm sóc, thức đêm chăm cháu gầy mất 5 cân thịt. Ngày bà về lại quê, tôi biếu mẹ 5 triệu đi đường, nào ngờ bị mẹ chồng xỉ;;a x;;ói: “Lên chăm cháu mà cũng lấy ti;;ền khác gì ô-sin”

Ở cữ, mẹ đẻ từ dưới quê lên chăm sóc, thức đêm chăm cháu gầy mất 5 cân thịt. Ngày bà về lại quê, tôi biếu mẹ…

Cô giáo không chồng nhận nuôi 2 cậu học trò mồ côi cả cha lần mẹ từ khi 7 tuổi…22 năm sau cái kết thật ngọt ngào!

Năm ấy, cô Hòa 38 tuổi. Là giáo viên tiểu học ở vùng quê nghèo ven sông, cô Hòa chưa lập gia đình. Người ta đồn thổi…

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in lỗ/i, nhưng đã quá muộn…

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *