Mỗi lần chồng đi công tác dài ngày, bố chồng lúc nào cũng gọi con dâu vào phòng “thủ thỉ”. Một ngày chồng về sớm rồi ch//ết sữ;;ng với cảnh tượng…

Mỗi lần chồng đi công tác dài ngày, bố chồng lúc nào cũng gọi con dâu vào phòng “thủ thỉ”. Một ngày chồng về sớm rồi ch//ết sữ;;ng với cảnh tượng…

Minh là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác xa nhà, mỗi chuyến kéo dài cả tháng trời. Mỗi lần Minh vắng nhà, ông Tâm, một người đàn ông trầm tính lại gọi Hạnh vào căn phòng nhỏ ở cuối nhà – căn phòng mà Minh chưa bao giờ bước vào, vì ông Tâm luôn khóa chặt cửa.

Thời gian trôi qua, những lần Minh đi công tác ngày càng nhiều. Mỗi lần như vậy, Hạnh lại vào căn phòng đặc biệt đó. Một ngày nọ, Minh trở về sớm hơn dự kiến.

Anh không báo trước, muốn tạo bất ngờ cho vợ. Khi bước vào nhà, anh thấy yên ắng lạ thường. Không thấy Hạnh ở phòng khách hay bếp, anh đi thẳng về phía cuối nhà, nơi có căn phòng của bố. Cửa phòng khép hờ, điều hiếm thấy, vì ông Tâm luôn khóa cửa cẩn thận. Minh đẩy cửa bước vào, và anh ch:;ết sữ;:ng trước cảnh tượng bên trong

…Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn bàn vàng vọt hắt lên từ một góc. Cái mùi ngai ngái của thuốc Bắc, gỗ cũ và nhang trầm khiến Minh khựng lại vài giây.

Và rồi… anh đứng chôn chân, tim như ngừng đập.

Giữa phòng, vợ anh – Hạnh – đang ngồi trên ghế gỗ, vẻ mặt trầm ngâm, mắt nhắm nghiền, trước mặt là bố anh – ông Tâm – đang cầm trên tay một cây lược gỗ, chải từng sợi tóc cho Hạnh, động tác chậm rãi, đầy mê đắm. Trên bàn, một khung ảnh đen trắngảnh cưới của Hạnh và Minh – được đặt trang trọng, nhưng kỳ lạ thay, ảnh đã bị cắt góc, chỉ còn lại gương mặt của Hạnh.

Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh thốt lên:
Bố! Hạnh! Hai người đang làm gì thế này?!

Hạnh giật mình quay lại, ánh mắt hoảng hốt. Ông Tâm thì vẫn điềm nhiên, chỉ cười nhẹ, đặt cây lược xuống bàn và chậm rãi nói:

Con về rồi à? Còn sớm đấy… Tao chưa xong việc.

Minh bước vào, giọng bắt đầu run:
– Bố… sao lại… Sao Hạnh lại ở đây? Cái này là gì?

Anh nhìn quanh – trên kệ gỗ là hàng chục tấm ảnh Hạnh. Có tấm lén chụp khi cô ngủ, có tấm khi cô đi chợ, có cả ảnh cô đang cười tươi với Minh ngày cưới. Nhưng điều khủng khiếp là… tất cả ảnh đều chỉ còn một mình Hạnh, Minh đã bị xé hoặc cắt đi.

Minh gào lên:
– Bố bị điên rồi à?!

Hạnh lúc này đã đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe.
– Em… em xin lỗi. Em không biết ông… lại như thế…

Minh quay phắt sang:
– Em không biết?! Thế sao bao nhiêu lần bố gọi, em vẫn vào đây?! Em làm gì trong này suốt tháng trời tôi đi vắng?!

Hạnh òa khóc:
– Em không dám nói. Ông ấy đe doạ… nếu em kể với anh, ông sẽ… tự tử! Em chỉ vào vì sợ… ông làm gì dại dột. Ban đầu ông nói muốn nói chuyện cho đỡ buồn. Sau đó… ông bắt đầu kỳ lạ. Chụp hình em, khen em giống bà ngày xưa… rồi ép em ngồi hàng giờ để ông ngắm…

Minh run người, lùi lại, ánh mắt không còn tin nổi những gì đang diễn ra. Anh quay sang ông Tâm, hét:
Bố bị bệnh à?! Sao lại làm vậy với con dâu của mình?!

Ông Tâm chỉ cười, đi đến chiếc bàn nhỏ, rút ra một hộp gỗ, ném lên bàn. Bên trong là… những lọn tóc đã cắt, từng bó buộc bằng dây chỉ đỏ – tóc của Hạnh.

Bố giữ lại từng sợi tóc của nó, từ những lần nó ngủ gục trong phòng. Nó không biết đâu. Đẹp như thế… không giữ lại thì uổng.

Minh giật lùi lại, bàn tay siết chặt. Đôi mắt đầy ghê sợ.
Bố cần đi điều trị. Đây là bệnh! Là bệnh đấy bố biết không?!

Ông Tâm bật cười, rồi đột nhiên gằn giọng, mắt long sòng sọc:
Tao yêu nó còn hơn mày từng yêu nó. Mày không xứng. Mày đi suốt, bỏ mặc nó. Tao mới là người chăm nó. Nó là vợ mày… nhưng trong lòng tao, nó là… người thay thế… cho bà ấy…

Minh tái mặt.

Từ sâu trong tim, một phần quá khứ mà Minh từng nghe bà nội kể ùa về:
Mẹ anh – người phụ nữ ông Tâm yêu nhất – mất khi Minh mới chào đời. Ông Tâm từng có thời gian bị sốc tâm lý, phải điều trị một năm ở viện tâm thần vì không chấp nhận được sự ra đi đó. Sau này khỏi bệnh, ông sống khép kín, ít nói – ai cũng nghĩ đã ổn…

Minh thở gấp, nhìn Hạnh, rồi nhìn người đàn ông đang dần biến dạng trước mắt anh – không còn là cha, mà là kẻ hoang tưởng đầy bệnh hoạn.

Anh dắt Hạnh ra khỏi phòng, khóa trái cửa lại, gọi cấp cứu. Lúc xe y tế tới, ông Tâm đã ngồi co ro trong góc phòng, ôm khung ảnh Hạnh, miệng lẩm bẩm:
– Đừng rời bỏ tôi… đừng bỏ tôi như bà ấy…

Hai tuần sau, ông Tâm được chuyển vào một cơ sở điều trị tâm thần. Bác sĩ chẩn đoán chứng hoang tưởng dai dẳng, ám ảnh tình cảm và rối loạn nhận thức do chấn thương tâm lý chưa được chữa lành.

Minh xin chuyển công tác về gần nhà. Từ đó, anh không đi công trình dài ngày nữa. Anh ôm Hạnh thật chặt, nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi… vì đã để em phải chịu đựng chuyện kinh khủng này một mình.

Hạnh rơi nước mắt, nhưng gật đầu. Cô biết… bóng tối đã đi qua, và điều quan trọng nhất bây giờ là giữ lấy gia đình, bắt đầu lại – sau tất cả những điều tưởng như chỉ có trong ác mộng.

Related Posts

Chú Ba Minh vừa được ủng hộ hơn 1 tỷ đồng cô “vợ mượn” đã nhanh chóng gọi điện thông báo sẽ trở lại ở bên chú, MXH lập tức dậy sóng

Ông Ba Minh mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Ông lựa kỹ, con gà tơ cỡ hơn ký, chắc thịt, tính bụng làm mâm…

Nói thật, đàn bà ng/o/ại tì/nh/ hầu hết đều liên quan đến 3 lo/ại “người quen” này: Các ông c/hồng chú ý

Hầu hết ai cũng biết ngoại tình là liều thuốc độc của hôn nhân nhưng một số người vẫn bước chân vào. Thông thường đàn bà một…

Nói thật, đàn bà ng/o//ại tì/nh hầu hết đều liên quan đến 3 loại “người quen” này: Các ông chồng chú ý

1. Phụ nữ trở nên bí ấn Bỗng dưng thời gian làm việc của cô ấy đảo lộn, hay đi làm về muộn hơn thậm chí làm…

Sau khi ngoại tình, 90% phụ nữ sẽ dọn dẹp sạch sẽ 4 nơi này, đàn ông để ý kỹ sẽ thấy

Mùi hương trên quần áo Mọi người đều có một mùi cơ thể đặc trưng khác nhau, đặc biệt những người đàn ông hút thuốc và uống…

Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….

Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….”Người ta…

Thông gia từ quê xa xôi lên thăm cháu mang theo một túi trái cây quê thì mẹ chồng tôi thủng thẳng chê bẩn, mẹ đẻ tôi xấu hổ vứt luôn ở đó bắt xe về quê, nào ngờ

Thông gia từ quê xa xôi lên thăm cháu mang theo một túi trái cây quê thì mẹ chồng tôi thủng thẳng chê bẩn, mẹ đẻ tôi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *