Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi giật lại xem thì tung ra giữa nhà, thứ bên trong khiến tôi xấu hổ ê chề… nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến.

Mẹ vợ lên chăm con ở cữ, lúc bà về thấy vợ dúi cho bọc đồ to tướng, tôi giật lại xem thì tung ra giữa nhà, thứ bên trong khiến tôi xấu hổ ê chề… nhưng đó mới chỉ là khởi đầu cho một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến.

Chúng tôi vừa đón con gái đầu lòng được hơn một tháng. Cuộc sống sau sinh có phần đảo lộn, nhất là với vợ tôi – cô ấy gầy rộc đi, thần sắc mệt mỏi, đêm nào cũng thức trắng trông con. Tôi cố gắng giúp nhưng thú thật, đàn ông vụng về, tôi chẳng giúp được là bao. Mọi việc chăm bé hầu như dồn hết lên vai vợ. Lúc ấy, mẹ vợ tôi từ quê lên chăm con gái ở cữ.

Tôi từng không quá thân thiết với mẹ vợ. Bà là người phụ nữ tần tảo, cứng rắn và hay để bụng. Nhưng lần này, khi bà lên giúp, tôi mới nhận ra: không có bà, chúng tôi chắc đã “v;;’ỡ trậ’;’n”.

Mỗi ngày, bà dậy từ 5h sáng, nấu cháo móng giò, nấu nước lá cho con gái xông, rồi tắm rửa, ru cháu, giặt cả chậu quần áo đầy. Nhà cửa sạch sẽ, mâm cơm luôn nóng hổi. Nhìn vợ tôi được nghỉ ngơi, tinh thần tươi tắn hơn, tôi không khỏi thầm biết ơn.

Ngày bà chuẩn bị về, vợ tôi bịn rịn lắm. Cô ấy lén lút gói một bọc to, dúi vào tay bà ngoài cửa. Tôi ngạc nhiên, hỏi là gì thì vợ bảo: “Có gì đâu anh, mấy bộ đồ với ít quà quê em gửi mẹ mang về.” Tôi vốn không nghi ngờ gì, chỉ thấy hơi tò mò vì bọc đó khá nặng.

Đúng lúc mẹ vợ vừa ra đến cửa, tôi theo ra tiễn.

Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bà lúng túng giấu bọc quà ra sau, tim tôi khựng lại. Có cái gì đó sai sai.

Tôi bước tới, chìa tay:
– Để con xách giúp mẹ.

Bà từ chối ngay:
– Thôi thôi, mẹ xách được, có gì đâu.

Lúc đó, tôi thấy khó chịu. Không phải vì bọc quà, mà là cảm giác như đang bị che giấu điều gì đó trong chính nhà mình. Tôi không nghĩ ngợi thêm, đưa tay giật lấy túi mà chẳng chờ mẹ vợ đồng ý. Vợ tôi đứng trong nhà, giật mình hét lên:
– Anh… Đừng…!

Tôi đã lôi bọc đồ to tướng ấy ra giữa nhà. Vừa mở ra, cả căn phòng chết lặng.

Bên trong là… một loạt hộp sữa ngoại đắt tiền, vài bịch yến, nhân sâm, rồi cả phong bì dày cộp. Những thứ này, tôi chưa từng mua, vợ tôi cũng chẳng nhắc tới. Tôi cầm một phong bì lên, mở ra – toàn là tiền, không dưới 20 triệu.

Tôi quay sang vợ, giọng nghẹn lại:
– Em lấy đâu ra những thứ này?

Vợ tôi chết lặng. Mẹ vợ thì cúi gằm mặt, không nói gì.

Một lúc sau, vợ mới lí nhí:
– Là… chồng cũ của em gửi lên. Mấy lần ảnh chuyển tiền, gửi đồ… bảo để em chăm con, mẹ con sống cho đàng hoàng. Em không dám nói, vì sợ anh nghĩ ngợi…

Tôi nghe đến đây như sét đánh ngang tai.
– Chồng cũ? Em còn liên lạc với hắn?

– Anh nghe em nói đã! – Vợ òa khóc – Em không liên lạc gì cả. Tất cả là qua mẹ em. Anh ta chuyển đồ về quê, mẹ em đem lên thôi. Em cũng không muốn, nhưng mẹ bảo kệ, con ăn được thì cứ ăn, đừng sĩ diện. Mẹ giấu anh là vì…

Tôi ngồi phịch xuống ghế, tim loạn nhịp. Cái cảm giác vừa nhục nhã vừa tức giận bóp nghẹt tôi.

Nhưng đó chưa phải là cú sốc cuối cùng.

Tối hôm đó, khi tôi hỏi thẳng mẹ vợ tại sao làm vậy, bà nhìn tôi, ánh mắt rắn rỏi:
– Vì con gái tôi khổ quá. Nó lấy anh mà không được sung sướng gì. Cưới nhau hai năm, anh đi sớm về khuya, chăm con thì vụng. Tôi thấy rõ nó gồng mình sống cho vừa lòng anh, vừa lòng nhà chồng. Mà nhà ngoại thì nghèo. Thằng chồng cũ của nó giờ giàu, có lòng giúp thì tôi nhận. Tôi không cần biết anh nghĩ gì. Tôi chỉ cần con gái tôi và cháu tôi được sống tử tế!

Tôi không nói gì được nữa. Lặng câm.

Cái cảm giác bị xúc phạm, bị coi là kẻ bất tài yếu kém cứ âm ỉ cháy trong tôi. Nhưng xen giữa cơn giận là nỗi tủi thân. Phải chăng, tôi quá vô tâm? Phải chăng, tôi chưa làm tròn trách nhiệm người chồng, người cha?

Đêm đó, tôi nhìn con gái bé xíu nằm ngoan trên tay mẹ nó, lòng ngổn ngang. Tôi không biết nên giận, nên tha thứ hay nên rút lui. Nhưng tôi hiểu, có những sự thật khi phơi bày ra rồi… thì lòng tin không bao giờ lành lặn lại được như xưa.

Related Posts

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy……

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ người gọi tới chính là…

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi…

Ph/ục v/ụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà v/ứt đi khiến cả nhà phát s//ốc…

Tôi về làm dâu từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình ba anh em, nên…

Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng tuổi già đỡ đau đầu với con cháu nhưng nào ngờ đâu…

Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng…

Vợ ông Hoàng Nam Tiến hiếm hoi l;;/ộ diện, lý do ông luôn g;;/iấu kín vợ con suốt mấy chục năm khiến cả nước bất ngờ: Hoá ra chỉ vì muốn thực hiện điều này

Bài thơ dang dở và nỗi đau trọn vẹn Trước khi rời cõi tạm, ông Hoàng Nam Tiến – nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị FPT…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *