Ngày ông bỏ đi, bà Hộ chỉ đứng lặng im trước cánh cửa khép lại. Trái ti/m đau như ai cắ/t, nhưng đôi mắt bà ráo hoảnh. Bà không khóc – không phải vì không đau, mà vì sợ ba đứa con gái sẽ hoảng loạn. Ông bảo bà “vô phúc”, “không biết đ//ẻ” “ba đứa con gá:i thì sau này làm nên trò trống gì?”. Rồi ông xách vali đi theo người đàn bà khác – người vừa sinh được cho ông một thằn/g con trai kháu khỉnh.

Bà Hộ lặng lẽ dọn lại mâm cơm, ba đứa nhỏ mắt ngơ ngác hỏi “Ba đâu rồi má?”, bà cười gượng, “Ba đi công tác xa”. Rồi từ đó, chỉ còn một mình bà gồng gánh cả nhà.
Sáng đi làm phụ bếp, trưa chạy giao cơm, tối nhận may gia công tại nhà. Cơm áo chật vật, nhưng bà vẫn nhất quyết không để con thất học. Bà chỉ có một ước mơ: “Tụi nó phải hơn mình. Phải ngẩng cao đầu giữa đời.”
Cô con gái đầu thi đậu Học viện Hàng không, ngày cầm giấy báo trúng tuyển, bà ôm con vào lòng, vừa mừng vừa sợ. Học phí, ký túc, đồng phục, đủ thứ… Nhưng bà vẫn quyết: “Cứ học đi, má lo được.”
Rồi cô thứ hai cũng nối gót chị, đậu ngành phi công – chuyện mà cả làng không ai tin nổi. Họ hàng nội thì chép miệng:
– Gái mà học phi công, phí công thôi!
– Nhà không có đàn ông, lo cơm còn chưa xong mà bày đặt cho đi học mấy thứ trên trời.
Bà Hộ chỉ cười. Cười mà lòng đau như ai cứa.
Mười mấy năm trôi qua. …nhà nội bất ngờ xuất hiện cùng người chồng bỏ mặc bà lúc khó khăn nhất …