Mẹ già bán hết đất hương hỏa để trả nợ cho con trai, đúng 3 tháng sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng chúng nào có ngờ bà đã đi gặp công an từ 1 tuần trước đó và tính toán đâu ra đấy…
“Con làm ăn thua lỗ, mẹ bán đất hươ-ng hỏa đi, mẹ không tiếc, miễn là con qua được giai đoạn này…”
Bà cụ run tay ký giấy bán mảnh đất tổ tiên để lại, cầm 2 tỷ trao tận tay cho vợ chồng đứa con trai út.
Ai cũng nghĩ bà khờ. Ngay cả con dâu cũng chép miệng:
“Già rồi còn dại… cho rồi thì khỏi đòi!”
3 tháng sau
– “Nhà này hết chỗ rồi mẹ ạ, tụi con cần không gian làm việc!”
– “Vợ chồng con không kham nổi hai ông bà già nữa đâu!”
Và thế là giữa chiều mưa, hai ông bà dọn đồ ra trước cổng, chỉ còn một túi nylon với vài bộ đồ cũ.
Đúng lúc hàng xóm định chạy ra giúp thì một chiếc xe công an đỗ xịch trước cửa.
Một cán bộ bước xuống, cầm theo tập hồ sơ dày dắt bà cụ vào và rồi lũ con bất hiếu đâu có ngờ…
…trong tập hồ sơ ấy là toàn bộ giấy tờ vay nợ, giấy sang nhượng đất, cùng bản cam kết có chữ ký của chính vợ chồng con trai út.
Cán bộ công an nghiêm giọng:
– “Hai người tưởng mẹ già dại dột thật à? Bà cụ đã trình báo với chúng tôi từ hơn một tuần trước. Số tiền 2 tỷ kia không phải cho, mà là tiền cho vay có điều kiện, kèm theo thỏa thuận phải phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Giấy tờ đây đủ cả, chữ ký của hai người rõ rành rành. Tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và bất hiếu, giờ chuẩn bị theo chúng tôi về phường làm việc!”
Cả hai mặt cắt không còn giọt máu, quỳ sụp xuống lắp bắp:
– “Mẹ… mẹ ơi, tụi con… tụi con lỡ dại… mẹ tha cho tụi con…”
Bà cụ đứng thẳng lưng, ánh mắt không còn ướt nhòa như lúc ký giấy bán đất, mà rắn rỏi đến lạ thường. Bà cất giọng chậm rãi, nhưng đanh thép:
– “Cha mẹ cả đời cực khổ, đâu có ngu để cho tụi bây lừa trắng trợn. Tao bán đất, không tiếc, miễn con cái biết sống tử tế. Nhưng tụi bây lấy tiền rồi còn muốn đạp cha mẹ ra đường… thì đừng trách tao tính toán đâu ra đó.”
Ông cụ chống gậy bước lên, thêm một câu như tiếng búa nện:
– “Nhà này hương hỏa của tổ tiên, không có chỗ cho phường bất hiếu.”
Đám đông hàng xóm đứng xem ai nấy gật gù, xì xào chỉ trích. Trong lúc công an còng tay đôi vợ chồng con trai, mùi mưa còn ngai ngái trên đường, hòa với không khí nặng trĩu trong sân.
Bà cụ quay sang mọi người, mỉm cười nhạt:
– “Già rồi, nhưng không lú. Ai bất hiếu thì tự gánh lấy hậu quả. Luật đời hay luật nước cũng đều công bằng cả thôi.”