Từ ngày vợ bỏ đi, tối nào Thành cũng ngồi thẫn thờ ở góc giường, ôm khư khư chiếc áo sơ mi vợ từng mặc lúc ra đi. Mùi hương nhàn nhạt vẫn còn vương lại – mùi nước xả vải mà cô thích, và cả chút hương tóc quen thuộc mà anh nhớ đến quay quắt.
Đêm nào anh cũng bật khóc. Không lớn tiếng. Chỉ nghẹn ngào như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Vợ anh – Hạnh – bỏ đi cách đây nửa năm.
Không báo trước, không để lại lời nhắn. Chỉ là một sáng thức dậy, Thành thấy giường trống rỗng, tủ đồ của vợ trống trơn. Mẹ anh – bà Năm – chỉ lạnh lùng nói: “Nó đi rồi. Lo mà sống cho tử tế.”
Từ đó, căn nhà vốn từng đầy tiếng cười bỗng trở nên âm u. Bà Năm thì thản nhiên như không có gì xảy ra, nhưng Thành biết: mẹ anh không ưa Hạnh, chưa từng ưa. Suốt hai năm sống chung, bà luôn chì chiết, xét nét con dâu từng lời ăn tiếng nói. Anh từng can ngăn, từng bảo vệ, nhưng nhiều khi vẫn im lặng vì… “mẹ già rồi, để mẹ nói cho hả.”
Anh không ngờ, chính sự im lặng ấy đã khiến Hạnh bỏ đi.
Hàng xóm thì thầm: “Tội nghiệp con nhỏ, sống không nổi với mẹ chồng cay nghiệt.” “Mẹ gì mà độc ác, ép con dâu phải bỏ nhà đi…”
Thành nghe hết. Anh từng trách mẹ mình đến nát lòng: “Mẹ vừa lòng chưa? Vợ con bỏ đi rồi, mẹ có thấy nhẹ lòng không?”
Bà Năm vẫn lạnh tanh. Không một giọt nước mắt.
Cho đến một ngày cuối năm, khi gió mùa về thổi buốt lạnh, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước cổng. Cô ta đưa cho bà Năm một tờ giấy, rồi bỏ đi mà không nói gì.
Bà Năm đọc xong, mặt tái nhợt. Run run cầm tờ giấy bước vào nhà đưa cho Thành: Giấy chứng sinh – ghi rõ tên mẹ: Nguyễn Thị Hạnh, tên cha: không có, và một bé gái vừa sinh được 2 tháng.
Địa chỉ: Một tỉnh lân cận. Ngày nhập viện: chỉ 3 tuần sau khi Hạnh rời khỏi nhà.
Thành chết lặng.
Bà Năm chỉ nói đúng một câu, giọng nghẹn:
— “Mẹ biết từ trước khi nó bỏ đi… Nó có thai với thằng khác từ khi còn sống trong nhà này…”
Hóa ra, chính Hạnh là người phản bội.
Chính cô đã có mối quan hệ ngoài luồng, thậm chí mang thai, nhưng vẫn lặng lẽ sống dưới mái nhà ấy, chịu đựng sự xét nét của mẹ chồng như một lớp vỏ che giấu lỗi lầm.
Bà Năm đã phát hiện ra sự thật sau khi vô tình đọc được tin nhắn giữa Hạnh và người đàn ông kia. Nhưng thay vì làm ầm, bà chọn cách đe nặng, dồn ép, để Hạnh phải tự bỏ đi – mà không để con trai mình biết sự thật cay đắng ấy.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong suốt nửa năm, Thành không ôm chiếc áo vợ nữa. Anh cất nó vào ngăn tủ sâu nhất, rồi ngồi lặng yên hàng giờ.
Không khóc. Chỉ trống rỗng.
Anh bước ra ban công, thấy mẹ mình ngồi gục trên ghế đá, hai mắt sưng đỏ.
Lần đầu tiên, anh không trách mẹ.
Anh chỉ trách… niềm tin mù quáng đã khiến anh đau khổ vì một người không xứng đáng.
Cuộc đời đôi khi trớ trêu. Kẻ ra đi được thương xót. Người ở lại mang tiếng ác.
Chỉ đến khi sự thật vỡ lẽ, ta mới biết: