Ngày cưới, mẹ chồng tôi mặc áo dài xanh ngọc, tóc búi cao, mặt lạnh như tiền. Tôi cúi đầu chào bà, gọi một tiếng “mẹ”, bà chỉ gật nhẹ rồi quay đi. Tôi đã nghe không ít lời đồn về sự khó tính, hay kiểm soát của bà, nhưng không nghĩ mọi thứ lại bắt đầu ngay trong ngày trọng đại của đời tôi.
Khi hai họ vừa trao lễ, cha tôi – người đàn ông trầm lặng nhưng luôn thương con vô điều kiện – đeo cho tôi một sợi vòng cổ vàng nặng trĩu. “Của hồi môn cha dành dụm từ ngày con còn nhỏ,” ông nói, giọng run. Tôi cảm thấy ấm lòng, nghẹn ngào, chưa kịp cảm ơn thì một bàn tay lạnh ngắt đã nắm lấy cổ tôi.
Mẹ chồng.
“Cái này mang về làm gì cho nặng người? Để mẹ giữ!” – bà lạnh lùng kéo mạnh sợi dây, gỡ phăng khỏi cổ tôi, khiến tôi choáng váng và sững sờ. Tôi không tin đây là sự thật. Chú rể chồng tôi lại cười khẩy, “Vàng thì cũng vào nhà này thôi, em làm quá!”… chứng kiến cảnh đó cha tôi đã làm một việc khiến cả gia đình chồng hối hận…
