Tôi và anh quen nhau trong một buổi hội thảo nghề nghiệp. Anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi cảm thấy được tôn trọng cả về trí tuệ lẫn tâm hồn. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới, là phía sau người đàn ông nhẹ nhàng và hiểu chuyện ấy là một gia đình khắt khe và đầy định kiến – đặc biệt là mẹ anh.
Ngày đầu tiên gặp tôi, mẹ anh đã không giấu nổi vẻ khó chịu. Bà nhìn từ đầu đến chân, giọng đầy sắc lạnh:
“Nhà làm gì?”
“Dạ, mẹ con buôn bán nhỏ ở chợ.”
Chỉ thế thôi, tôi thấy rõ ánh mắt bà chùng xuống, đầy thất vọng.
Chúng tôi yêu nhau ba năm, trong đó gần hai năm là những trận chiến ngầm với sự phản đối của mẹ anh. Bà cho rằng tôi không “môn đăng hộ đối”, rằng tôi sẽ kéo sự nghiệp và danh tiếng của anh đi xuống. Anh đã rất nhiều lần bị đặt vào thế khó, nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn chọn nhau. Anh cầu hôn tôi bằng một chiếc nhẫn bạc nhỏ – và tôi đồng ý không phải vì chiếc nhẫn, mà vì tình yêu anh dành cho tôi vẫn chưa từng thay đổi.
Đến ngày cưới, tôi không ngờ mẹ chồng lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Bà bước lên sân khấu, giữa tiếng reo hò và bất ngờ tuyên bố trước toàn thể quan khách:
“Con dâu tôi tuy không xuất thân cao sang, nhưng tôi nhìn thấy nó có nghị lực. Hôm nay, mẹ tặng con 20 cây vàng, để bắt đầu cuộc sống mới.”
Cả khán phòng vỡ òa. Tôi đứng lặng, nước mắt rơi không ngừng – tôi nghĩ đó là giây phút bà chấp nhận tôi. Tôi tự nhủ: cuối cùng, tình cảm và lòng kiên định của mình cũng đã được công nhận.
Nhưng tôi đã lầm.
Ba tháng sau cưới, mẹ chồng gọi riêng tôi ra nói chuyện. Bà đặt trước mặt tôi một cuốn sổ, trong đó ghi chi tiết: “20 cây vàng – cho mượn, không lãi suất – hoàn trả trong 2 năm.”
Tôi chết lặng.
“Con nghĩ mẹ cho không à? Mẹ không rảnh làm phúc cho người ngoài. Con lấy được thằng Hùng là nhờ số, giờ làm dâu nhà này thì phải biết vai vế, bổn phận.”
Từ hôm đó, tôi không còn là cô con dâu được đón nhận, mà là người phải “trả nợ” cho một món quà cưới đầy danh tiếng. Mỗi lần tôi đưa tiền về, bà lại ghi vào sổ như một con nợ. Chồng tôi không biết, vì bà khéo léo giữ bộ mặt ngọt ngào trước mặt anh.
Tôi sống trong một gia đình mà từng bữa ăn, từng câu nói, từng hành động đều bị soi mói. Mẹ chồng dùng 20 cây vàng ấy như sợi dây siết cổ, nhắc tôi rằng tôi phải biết thân phận. Tôi từng nghĩ đến việc rời đi, nhưng lại nghĩ đến tình yêu của anh – người duy nhất luôn đứng về phía tôi.
Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra, nếu anh mãi không thấy hoặc không dám đối mặt với sự thật, thì tình yêu ấy liệu có đủ để cứu lấy tôi?