Lúc tôi về ra mắt nhà chồng, mẹ chồng tôi nhìn tôi từ đầu tới chân bằng ánh mắt khinh khỉnh. Sau vài câu khách sáo, bà hỏi:
– Gia đình cháu có bao nhiêu anh chị em? Bố mẹ làm gì?
Tôi không giấu giếm:
– Mẹ cháu mất từ khi cháu mới ba tuổi. Bố cháu làm công chức đã nghỉ hưu, cháu sống cùng bố và gia đình chú ruột.
Nghe vậy, mặt bà lập tức đổi sắc. Bà liếc mắt sang con trai, rồi quay sang tôi, cười nhạt:
– Ừ, vậy là cũng… có người thân chăm sóc.
Tôi biết bà đang nghĩ gì. Với bà, tôi chỉ là cô gái “nhà nghèo mồ côi mẹ”, bám víu vào con trai bà để đổi đời. Kể từ hôm đó, thái độ của bà dành cho tôi ngày một rõ rệt: ghẻ lạnh, soi mói, và thậm chí cố tình tìm cách phá vỡ mối quan hệ của chúng tôi.
Đỉnh điểm là khi bà nhất quyết từ chối tổ chức đám cưới:
– Mẹ không muốn thằng Quân lấy một đứa không rõ gốc tích, lại còn sống nương nhờ nhà chú.
Quân giận dữ bỏ nhà đi, tuyên bố sẽ tự tổ chức đám hỏi, cưới mà không cần gia đình bên nội.
Ngày đám hỏi, gia đình tôi đón khách với đầy đủ nghi lễ. Khi họ hàng nhà trai bước vào, mẹ chồng tương lai sững sờ: căn biệt thự cổ kính, rộng rãi, trong sân đậu sẵn hai chiếc ô tô hạng sang. Bố tôi – trong bộ vest chỉnh tề – đứng lên đón tiếp, phía sau là dượng tôi, nguyên là phó giám đốc sở kế hoạch đầu tư tỉnh.
Họ hàng bên nội xì xào: “Không ngờ nhà gái lại danh giá thế…”, “Tưởng đâu nhà nghèo, ai dè…”
Mẹ chồng tôi đứng chôn chân, mặt xám ngoét. Lúc mọi người ra về, bà không dám nhìn thẳng vào tôi.
Vài hôm sau, bà lặng lẽ mang 5 cây vàng và 1 cuốn sổ đỏ sang nhà tôi, đứng giữa phòng khách cúi đầu nói:
– Tôi xin lỗi vì những điều không phải. Tôi mong được xin cưới cháu về làm con dâu đàng hoàng, đúng lễ nghĩa.
Tôi chỉ mỉm cười:
– Dạ, chuyện cũ qua rồi ạ. Chúng cháu thương nhau là đủ.
Nhưng trong lòng, tôi hiểu: có những cái giá phải trả bằng sự hối hận muộn màng.