Mẹ chồng cũ tuyên bố chỉ nhận tôi cùng yêu cầu khó tin, tôi đáp trả bằng nụ cười khẩy rồi bỏ đi…
Ba năm qua, Nhi sống một mình, tập trung vào công việc và chăm sóc bản thân. Cô đã học cách mạnh mẽ hơn, độc lập hơn. Cô không còn liên lạc với gia đình chồng cũ, c-ắt đ-ứt mọi mối q-uan h-ệ để quên đi quá khứ đ-au b-uồn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Nhi ra khỏi dòng suy nghĩ. Màn hình hiện lên một cái tên đã lâu không xuất hiện: “Hưng”. Nhi lưỡng lự một lúc rồi bấm nghe.
“Alo, Hưng à?” Giọng Nhi khẽ run.
“Nhi à, là anh đây,” giọng Hưng trầm buồn. “Anh có chuyện này muốn nói với em. Bố anh… bố anh mất rồi.”
Nhi s-ững s-ờ. Tim cô th-ắt lại. Bố chồng cũ của cô, ông An, là một người đàn ông hiền lành, nhân hậu. Ông là người duy nhất trong gia đình chồng cũ đối xử tử tế với Nhi. Ông luôn động viên, an ủi cô những lúc cô buồn. Nhi từng rất quý mến ông.
“Khi nào vậy anh? Sao lại đ-ột ng-ột thế?” Nhi hỏi, giọng cô nghẹn ngào.
“Mới đêm qua thôi. Bố bị b-ệnh n-ặng, không qua khỏi,” Hưng trả lời, giọng anh ta đầy vẻ đ-au kh-ổ. “Anh muốn mời em đến dự tang lễ của bố.”…
…Nhi im lặng rất lâu. Những ký ức về những ngày tháng làm dâu ùa về như thước phim tua ngược: mẹ chồng cay nghiệt, những bữa cơm ngột ngạt, những lời mỉa mai cô không sinh được con, rồi cả lần cuối cùng bà thẳng tay đẩy va li của cô ra ngoài cổng giữa cơn mưa tầm tã. Nếu không có bố chồng, có lẽ Nhi đã gục ngã từ lâu.
Cuối cùng, cô khẽ nói:
“Em sẽ đến, không vì anh, mà là vì bác.”
Buổi tang lễ đơn sơ, trong căn nhà cũ nơi Nhi từng sống ba năm làm vợ Hưng. Cô mặc bộ đồ đen giản dị, đến lặng lẽ, không muốn gây chú ý. Nhưng khi cô vừa bước vào sân, ánh mắt của nhiều người trong họ tộc nhà chồng đổ dồn về phía cô – nửa ngạc nhiên, nửa dò xét.
Và rồi, mẹ chồng cũ – bà Thu – bước ra. Gương mặt bà tiều tụy hơn xưa, ánh mắt hằn nếp thời gian. Nhưng giọng bà vẫn sắc lạnh như những năm trước:
“Chị còn mặt mũi về đây à?”
Nhi đứng thẳng lưng, im lặng.
Một phút sau, bà Thu lại nói, lần này nhỏ hơn, nhưng rõ từng chữ:
“Tôi chỉ nhận chị là con dâu một lần nữa… nếu chị đồng ý quay lại, sinh con cho nhà này. Hưng vẫn chưa có con, mà bố nó mất rồi… Tôi không muốn hương hỏa nhà này tắt lụi.”
Không gian im phăng phắc.
Một vài người họ hàng thì thào. Hưng đứng cách đó không xa, cúi đầu, không nói.
Nhi bật cười, một nụ cười khẩy, lạnh đến rợn người.
“Bà nghĩ tôi là ai? Một cái máy đẻ? Một thứ có thể đem về bất cứ lúc nào bà thấy thiếu? Tôi đến đây để tiễn biệt một người cha – người duy nhất trong nhà này từng coi tôi là con. Còn bà…”
Nhi dừng lại, nhìn sâu vào mắt mẹ chồng cũ, giọng cô trầm xuống:
“…bà chưa từng coi tôi là con dâu. Hôm nay tôi đến để khép lại, chứ không phải bắt đầu lại.”
Cô cúi đầu trước di ảnh ông An, lặng lẽ chắp tay, rồi quay bước ra khỏi sân nhà, để lại sau lưng một khoảng im lặng đầy sửng sốt.
Bà Thu nhìn theo dáng Nhi, không nói gì. Hưng khẽ gọi: “Nhi…”
Cô dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Cảm ơn anh đã báo tin. Nhưng giữa chúng ta… từ lâu đã chẳng còn gì nữa.”
Và Nhi bước đi, giữa nắng hanh hao cuối chiều, ngẩng cao đầu như thể trút được gánh nặng của bao năm nhẫn nhịn. Sau lưng cô, tấm di ảnh ông An như mỉm cười hiền hậu – tiễn cô bằng lòng biết ơn thầm lặng.